Editor: Sapoche
Hứa Hạnh không thể chấp nhận chuyện Chu Yến Kinh đến bắt chuyện với mình.
Cô ấy nhìn sang Chu Yến Kinh, rồi lại nhìn sang Mạnh Đan Chi, ngại ngùng nhìn anh đang có mưu đồ bất lương, đành phải nháy mắt ra hiệu với cô.
Đương nhiên Mạnh Đan Chi biết Hứa Hạnh đang hiểu lầm.
Bởi vì cô cũng không ngờ tới, Chu Yến Kinh lại có thể nói như thế, cô muốn để anh đến đón cô, kết quả anh nói chuyện lại chẳng khác nào tự nhận mình là tiểu tam cả.
Có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà, dù sao cô cũng không muốn hình tượng mình bị hiểu lầm.
Hơn nữa, đàn anh Chu là ánh trăng sáng trong lòng Hứa Hạnh, vốn sẽ không dịu dàng, nho nhã như thế.
Cửa xe vẫn đang mở, và Chu Yến Kinh lại cứ như hổ rình mồi.
Đàn anh Chu. Hứa Hạnh cắn răng, ám chỉ:
"Tụi em không tiện đường với anh."
"Ăn một bữa cơm thôi mà." Chu Yến Kinh lại lần nữa nói.
Hứa Hạnh: Chết tâm rồi, quả nhiên đàn ông đều hư hỏng như nhau.
Đương nhiên, trong lòng cô, không thể nào nghi ngờ bà chủ vĩ đại của mình được, đàn anh nhất định cũng phát hiện ra cho nên mới như thế.
Mạnh Đan Chi ho nhẹ một tiếng:
"Hứa Hạnh, không phải cậu muốn ăn cơm sao?"
Hứa Hạnh vội vàng lắc đầu không ngừng,
"Tớ không đói bụng, cậu thì sao? Có phải cũng không đói hay không?"
Mạnh Đan Chi: Tớ đói bụng.
Nghe thế, Hứa Hạnh lại trợn tròn mắt.
Mạnh Đan Chi vòng qua kia lên xe, còn không quên cười đón khách:
"Cậu cũng lên xe đi, anh ấy nói hôm nay anh ấy mời khách đấy."
Cô nói hươu nói vượn.
Hứa Hạnh lo lắng, có phải hôm nay hình tượng trong lòng cô ấy bị đổ vỡ tận hai lần không.
Đàn anh Chu là tiểu tam.
Mà bà chủ nhà mình hình như cắm sừng vị hôn phu rồi.
Tuy rằng cô đu CP này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nguyên nhân người thứ ba này, hơn nữa tuy cô ấy cũng chưa từng gặp vị hôn phu giấu mặt kia, nhưng cũng không muốn thành như thế.
Tớ… không đi đâu.
Hứa Hạnh chần chờ.
Chu Yến Kinh nhìn Mạnh Đan Chi diễn thành nghiện, nói: Cùng nhau đi đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!