Editor: Sapoche
Chu Yến Kinh dùng giọng điệu đứng đắn nhất để nói những lời cợt nhã nhất.
Tim Mạnh Đan Chi đập vô cùng nhanh, giống hệt như tảng đá từ chỗ cao rơi vào nước, rơi xuống một cái là có vô số bọt nước văng ra, nhanh chóng quấn lấy cả người cô.
Mặt và cổ cô đều đỏ hết lên.
"Anh hỏi bà ngoại em, không phải em." Mạnh Đan Chi giả vờ bình tĩnh, trả lời câu hỏi của anh, trong lòng lại đang liên tục đáp lại lời anh.
Đương nhiên có thể rồi!
Vừa mới nói xong câu kia, với khuôn mặt này ai có thể từ chối anh được chứ.
Chu Yến Kinh nhíu mắt một chút,
"Bà ngoại không đồng ý sao?"
Anh ghé sát vào mặt của cô, cô còn chưa kịp nói gì đã bị anh nắm lấy cằm và hôn sâu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã phiếm hồng của cô.
Giống hệt như cố ý, đấm đá lung tung.
Mạnh Đan Chi thở hổn hển, toàn thân đều mềm đi bởi vì hormone nam tính tỏa ra từ người anh, đành phải túm chặt lấy quần áo anh.
Cô không còn cách nào trả lời câu hỏi kia của anh nữa rồi, chỉ cần thoáng mở miệng một chút đã bị Chu Yến Kinh thừa cơ hội tiến vào.
Thỉnh thoảng sẽ nức nở hai tiếng, cũng do anh thả lỏng mà phát ra.
Người đàn ông nói được làm được, ngoại trừ hôn môi ra, không có làm chuyện gì khác nữa, nhưng chuyên chú làm một chuyện thôi cũng đã khiến cả người Mạnh Đan Chi mềm hết cả ra.
Đèn trong phòng không phải rất sáng, trước mắt cô mờ mờ ảo ảo hồi lâu, khi nhìn thấy người lần nữa thì mặt Chu Yến Kinh đã cách rất gần với mặt cô.
Anh chỉ nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, nhìn chăm chú vào cô.
Trên làn da nhẵn nhụi ngay cả những sợi lông tơ nhỏ cũng được nhìn thấy vô cùng rõ ràng, càng không nói đến lông mi cong cong, vểnh lên đầy nước mắt.
"Bà hình như không có không đồng ý."
Lúc này anh mới tự hỏi tự trả lời.
"… Cũng chưa nói đồng ý." Mạnh Đan Chi rầm rì nói.
Nhưng khi cô vừa hé môi ra, Chu Yến Kinh lại lần nữa cắn lấy cánh môi của cô, chóp mũi hai người chạm vào nhau, vu0t ve nhẹ vào nhau.
Anh hỏi: Anh không biết.
Mạnh Đan Chi buông tay ra, đẩy anh: Em mệt.
Chu Yến Kinh cười:
"Trước kia anh chưa từng thấy em ngủ sớm như thế."
Hai má Mạnh Đan Chi đỏ lên: Hôm nay thấy.
Sườn xám cũng bởi vì động tác trước đó mà xốc xếch, cô đứng dậy chỉnh lại, sau đó lại trở lại dáng vẻ cô gái dịu dàng ban ngày rồi.
Đứng trong căn nhà cổ như thế, càng nhìn càng thấy đẹp.
Mạnh Đan Chi trở về phòng, đóng cửa lại, nghĩ nghĩ, Chu Yến Kinh chắc không phải là kiểu người nửa đêm đến phá cửa phòng người khác đâu nhỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!