Editor: Sapoche
Sao Mạnh Đan Chi có thể đoán trước được chuyện xảy ra ngoài ý muốn thế này chứ, ai biết được người chú Giang nhìn thấy là ai…
Chắc không phải là anh trai cô đâu nhỉ.
Lúc giỗ bà ngoại, cô và Mạnh Chiếu Thanh cùng nhau trở về, lúc ấy chú Giang cũng ở đấy còn cùng nhau ăn cơm.
"Chú Giang, chú nói lần trước là tháng Năm sao?"
Cô hỏi.
"Tháng Năm? Tháng mấy nhỉ, chú không nhớ rõ, dù sao chỉ biết là lần trước." Chú Giang cũng không biết lời nói của mình bị nghe thấy.
Ông nhìn Chu Yến Kinh cười cười, còn không quên khen anh đẹp trai.
Cách đó không xa con trai của ông chạy đến,
"Ba, ba không nói bậy cái gì chứ?"
Chú Giang mất hứng:
"Sao ba có thể nói bừa được chứ!"
Qua hai giây, ông cảnh giác nhìn vừa mới đến:
"Cậu là ai thế, sao lại gọi tôi là ba!"
…
Mạnh Đan Chi nhỏ giọng nói cho Chu Yến Kinh:
"Mấy năm trước ông ấy mắc chứng Alzheimer, có rất nhiều chuyện không nhớ được."
Chu Yến Kinh gật đầu.
"Cho nên vừa nãy có thể là nói anh trai em đấy." Mạnh Đan Chi nói:
"Hai người không phải có chiều cao gần bằng nhau sao."
"Thế cũng không chắc."
Chu Yến Kinh lại nói.
Bỏ qua lời trêu chọc của anh, Mạnh Đan Chi cũng chẳng thèm để ý đến anh nữa.
Con chú Giang nhìn sang hai người, cười nói:
"Ba tôi bây giờ là ông cụ mắc bệnh hay quên, hay nói sai, mọi người đừng để ý nhé."
Mạnh Đan Chi lắc đầu: Không sao đâu.
Dù sao ông ấy cũng không làm gì.
"Anh vội thì cứ làm đi, chúng tôi tự qua đó được." Mạnh Đan Chi cười cười.
Sau khi mọi người rời đi, hai người mới cùng nhau vào trong, không bao lâu đã đến trước mộ bà ngoại, lấy đồ ra sắp xếp.
Mạnh Đan Chi kéo kéo tay áo của Chu Yến Kinh, Gọi bà ngoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!