Editor: Sapoche
Đột nhiên anh dịu dàng như thế, Mạnh Đan Chi có chút không thích ứng kịp.
Cô ngồi xuống,
"Quên đi, cũng chẳng có gì hay để hỏi."
Người đối diện cuối cùng cũng nói gì đấy, có thể lại hỏi Chu Yến Kinh, đơn giản là chuyện của cô, giống như lúc trước cũng từng hỏi qua Trần Thư Âm.
Chu Yến Kinh không nhúc nhích.
Nhưng một lát sau, Mạnh Đan Chi lại sáp đến gần,
"Anh vừa mới nói cái gì tháng sau?"
Chu Yến Kinh nói: Đính hôn.
Mạnh Đan Chi à một tiếng.
Bây giờ đã là giữa tuần cuối tháng rồi, hết tuần sau chính là tháng sau, quả thật nhanh nhất cũng là tháng sau.
"Nhẫn cũng sắp xong rồi."
Cô cười rộ lên,
"Không biết nhìn ra sao nữa."
Trước kia bản thiết kế đều do cô tự tay làm, mỗi đường kim mũi chỉ đều do cô làm, so với mọi người sẽ hiểu rõ nhất.
Lần này trực tiếp thấy thành phẩm, cô có chút khẩn trương, mới lạ.
"Chính em thiết kế đấy, không thích cũng vô ích thôi." Chu Yến Kinh tắt đèn, không tiếp tục nói nữa.
"Ý này của anh là muốn ép buộc em đeo sao?"
Mạnh Đan Chi hỏi.
Anh không nói thế.
"Ý của anh chính là thế."
Đúng thật.
…
Hai người cãi vã một hồi, Mạnh Đan Chi cũng không buồn ngủ, đêm nay Chu Yến Kinh dường như chỉ muốn ôm cô ngủ, không có hành động nào khác.
Khó có được một đêm yên tĩnh.
Trong bóng đêm, giọng người đàn ông bên cạnh vang lên:
"Vừa nãy anh có nói qua với mẹ em, hôm đính hôn ấy, mẹ em muốn đến tham gia."
Mạnh Đan Chi sửng sốt một chút,
"Bà ấy là mẹ em, cũng không thể không đến tham gia."
Quan hệ có tệ hại thế nào cũng là mẹ con ruột thịt, cho dù cô không nói thì giáo sư Mạnh cũng sẽ để cho bà ấy đến thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!