Editor: Sapoche
Lần đầu tiên Trần Thư Âm nhìn thấy Sở Thiều là ở trung tâm thương mại.
Tuy bình thường các thương hiệu đều sẽ gửi các kiểu dáng mới đến tận nhà, nhưng đi dạo phố là cảm giác không thể thay thế được, cô vẫn muốn mỗi ngày đều đi dạo với bạn bè.
"Còn muốn đi dạo nữa sao?"
Dương Tuệ Văn thật sự không biết vì sao cô có nhiều sức lực như thế, trung tâm thương mại này có bảy tầng, các cô đã dạo tới tầng năm rồi.
Số bước chân đi trong một tháng của cô ấy có thể còn không nhiều bằng hôm nay.
Trần Thư Âm nhìn cô,
"Nhìn cánh tay, đôi chân này của cậu đi, phải rèn luyện nhiều hơn, có biết không?"
Dương Tuệ Văn xem thường:
"Tớ sao có thể so sánh với quý cô Trần cao quý chứ, có phải hay không?"
Trần Thư Âm vô cùng nghiêm túc gật đầu, Đúng thế.
"Tầng sáu có một cửa hàng trang sức, đã lâu rồi chưa đến, không biết có cái gì mới không, vừa khéo đi xem đi."
Dương Tuệ Văn đành đuổi theo phía sau.
Tầng sáu bán đồ hơi hỗn tạp, ánh mắt Trần Thư Âm nhìn đến một cửa hàng mẹ và bé, cửa hàng bán búp bê và có một ít cửa hàng bán đồ chơi.
Cô đang cảm thấy không thú vị lắm, nhưng lại nhìn thấy có một chàng trai có dáng người cao gầy từ trong cửa hàng đồ chơi đi ra.
Trung tâm thương mại nằm ở chính giữa, cho nên cách một lan can thủy tinh vừa khéo cũng nhìn được thấy mặt anh ấy, dáng vẻ rất tốt, mới nhìn có chút không rõ ràng lắm, nhìn kỹ có chút lạnh lùng.
Đôi mắt Trần Thư Âm lập tức sáng lên.
Nghiêm túc mà nói thì cô đã nhìn thấy không ít diễn viên và người mẫu nam trong giới giải trí rồi, cũng đã quen nhìn Chu Yến Kinh và Mạnh Chiếu Thanh, nên mắt nhìn người của cô cũng rất cao.
Nhìn người đàn ông trước mắt này, xét ở một góc độ nào đó, không thể nói xấu được.
"Tớ muốn mua đồ chơi." Trần Thư Âm bắt đầu hành động.
Hả? Đồ chơi? Mặt Dương Tuệ Văn đầy sự mơ hồ đi theo sau.
Nói là cửa hàng đồ chơi nhưng thật ra cũng không phải, là các loại mô hình, Trần Thư Âm cũng không hiểu cái này cho lắm, nhưng cô cũng có thể biết mấy cái bình thường, ví dụ như mô hình máy bay.
Lúc này cửa hàng chỉ có hai nhân viên.
Thấy có người tiến vào, nhân viên sau quầy lập tức tiến lên,
"Cô Trần, cô xem thử muốn món đồ gì đi ạ?"
Tuy rằng anh ta không có nói chuyện nhiều với Trần Thư Âm, nhưng mọi người trong trung tâm thương mại này đều biết, con gái nhà họ Trần mỗi tuần đều đến đây càn quét một lần.
Là người có tiền đấy.
Trần Thư Âm liếc mắt nhìn bảng tên của anh ta, tên là Vương Bình. Cô lại nhìn sang người bên cạnh, thấy chàng trai khi nãy đưa tay nắm lấy mô hình máy bay kia nhìn kỹ, không khỏi nhíu mày.
"Khụ, cậu đi làm việc của mình đi."
Cô hào phóng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!