Editor: Quỳnh Cửu (Quỳnh Cửu)
Cách giải quyết của Thẩm Nhất Thành tuy không phải là cách tốt nhất, nhưng chắc chắn là cách đã cái con người nhất.
Thư ký Trương ôm hy vọng cuối cùng nhìn về phía Thời Gia Hoan, lại thấy ông như đang ngầm đồng ý với lời của Thẩm Nhất Thành.
"Nhà chúng tôi không phải lắm tiền nhiều của lắm, nhưng vì con gái, tôi táng gia bại sản cũng được."
Câu nói của Thời Gia Hoan vô cùng có công dụng sưởi ấm tâm hồn, trong sâu thẳm trái tim Thời Hạ vì chuyện Thời Gia Hoan vô trách nhiệm rời đi mà trở nên băng giá, bắt đầu ấm trở lại như nắng mùa đông.
Còn đối với Tưởng Lan, bà ta không ngờ Thẩm Nhất Thành lại nhất quyết dứt khoát như thế, nhưng cũng không lo quá nhiều, một tên nhóc thì có thể làm nên sóng gió gì cơ chứ.
Chuyện bôi nhọ thanh danh của nhà họ Thẩm, cho dù ông nội Thẩm có thương cậu ta như thế nào cũng sẽ không cho phép cậu ta làm thế.
Nếu đã không hòa giải được, ý kiến không đồng thuận thì ai về nhà nấy thôi, hẹn thời gian khác nói tiếp.
Tưởng Lan gọi điện cho Thẩm Nam Bình bảo Hoa Huy nhập viện, giọng nói uất ức nghẹn ngào cực kì, nhưng lại dùng hết lời hay ý đẹp cho Thẩm Nhất Thành.
Thư ký Trương nghe thấy Tưởng Lan gọi điện thoại, không khỏi thở dài, bà ta vẫn nhất quyết không xin lỗi Thẩm Nhất Thành, cũng không hiểu ra được vận mệnh của nhà họ Thẩm đang nằm trong tay ai.
Sau khi Thời Hạ về nhà, Thời Gia Hoan liền xin lỗi Thời Hạ vì chuyện Thời Lạc Văn mà cáu cô, nếu không vì chuyện này thì cô đã không bỏ nhà đi, cũng không xảy ra mấy chuyện sau đấy.
Thời Gia Hoan nhìn con gái trước mặt, vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn khéo léo trước đây, nhưng tính cách như là một người khác vậy, cô con gái dịu ngoan trong ấn tưởng của ông là vô cùng dịu dàng nhu mì, không cãi ông bao giờ, cũng sẽ không bao giờ đánh nhau.
Còn Thời Hạ bây giờ, tính cách dường như trở nên cứng rắn hơn rất nhiều.
Thời Gia Hoan ngẫm lại, nghĩ tới sau khi mẹ cô mất, cô phải chịu nhiều khó khăn đến thế, thay đổi cũng là chuyện thường tình.
Thật ra Thời Gia Hoan muốn nói chuyện nghiêm túc với Thời Hạ, nhưng ở bệnh viện quá lâu, giờ cũng quá nửa đêm rồi, Thời Hạ hẳn cũng bị dọa sợ, Thời Gia Hoan không đành lòng tạo nên áp lực cho cô nữa, thế nên đành an ủi cô vài câu rồi bảo cô về nghỉ ngơi.
Thời Hạ đi tắm nước ấm một cái, sau đó mặc áo ngủ đi từ trong nhà tắm ra, ngồi xuống giường lau tóc, ngẫm lại những gì đã xảy ra hôm nay.
Thời Hạ suy nghĩ kĩ quan hệ giữa mọi người, hóa ra người mà bố Thẩm Nhất Thành tái hôn là Tưởng Lan, Hoa Huy là đứa con mà Tưởng Lan dẫn theo.
Chẳng trách...
Chăng trách hôm nay Thẩm Nhất Thành lại phản ứng mạnh như thế.
Tiếng nhạc du dương đột nhiên vang lên, đã hơn nửa đêm rồi, Thời Hạ giật bắn mình, thấy màn hình di dộng hiện Chú cô sinh đang gọi đến.
Thời Hạ nhận điện thoại, chưa kịp nói gì đã thấy bên kia giành lời trước,
"Cậu đi ra ban công, mở cửa phòng trộm ra đi."
"Hơn nửa đêm rồi còn ra ban công làm gì?"
Thời Hạ hơi nghi ngờ, chắc không phải bảo cô ra ban công rồi người trong điện thoại sẽ bồi thêm một câu
"Ái phi, nhìn nè, đây là giang sơn trẫm đánh hạ cho nàng." đấy chứ?Thẩm Nhất Thành,Sao cậu nói nhiều thế, bảo cậu mở thì cậu mở đi..
"Thời Hạ cầm di động đi tới trước cửa ra ban công, thoáng nhìn ra ngoài, chỉ thấy ngoài cửa sổ có một người đang đứng, đêm tối đen như mực, nếu không phải cô chuẩn bị từ sớm thì chắc là sợ tới mức hét ầm ĩ cả lên rồi. Thời Hạ bực mình,"Cậu làm cái gì đấy?
Hơn nửa đêm rồi định hù chết tớ đấy à?Thẩm Nhất Thành,Cậu mở cửa phòng trộm nhanh lên đi, ngã xuống là chết người thật đấy!"
Thời Hạ vừa định mở cửa phòng trộm ra thì lại nghĩ nghĩ gì đấy, quay vào cầm áo khoác mặc lên người, cài kĩ tất cả các nút.
Cửa phòng trộm của Thời Hạ là kiểu cũ, phải dùng chìa khóa để mở, chìa khóa được đặt dưới đáy chậu hoa trên ban công.
Thời Hạ mở cửa ra, Thẩm Nhất Thành bám vào song cửa bò vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!