Chương 8: Du hồn pháp thánh

Ba ngày sau khi quân Tần tháo chạy, đệ nhị nhậm quân chủ An Quốc quân băng hà. Đại quân rút về quốc nội, An Quốc quân truyền ngôi cho Dị Nhân Tử Sở, lão tướng Vương Hột, thượng tướng quân Vương Lăng chứng kiến, ngày đó hồi quốc, triều dã chấn động, nghị luận sôi nổi, nhưng không ai dám cản.

Vương Hột xây dựng ảnh hưởng to lớn, năm đó vào chiến dịch Trường Bình là tướng lĩnh quân không dưới Liêm Pha, trong quân mới không dị nghị.

Lã Bất Vi bỏ ra số tiền lớn dàn xếp quan lại, chất vấn của văn thần biến mất dần, nhất thương nhất tướng nâng Dị Nhân lên vương vị.

Đại quân trở về Tần, Tử Sở dẫn Triệu Chính đi lên mười bậc thang ngoài cung Hàm Dương, bê di chiếu của An Quốc quân đặt trước long án, kế vị thành vương, hậu nhân gọi hắn là Trang Tương vương.

Triệu Chính được lập làm thái tử, trừ bỏ họ Triệu, đổi thành họ Doanh, từ đó về sau được xưng là Doanh Chính. Mẹ hắn Triệu Cơ xưng là Chu Cơ, phong hậu.

Lã Bất Vi làm lễ tấn phong tướng quốc, Phạm Thư cáo lão hoàn hương, đề bạt Vương Tiễn lên hàng tướng có công, luận công ban thưởng.

Hiên Viên Tử Tân được phong làm Thái phó của thái tử, phụ trách dạy dỗ, còn Hạo Nhiên thì khăng khăng không chịu phong thưởng, chỉ lãnh chức ngự tiền Ti mặc.

Như thế Doanh Chính thân là Trữ Quân, Thái tử Đan thư đồng, Hạo Nhiên mài mực, Tử Tân dạy học, cũng là cảnh tượng một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ.

Lúc Doanh Chính hỏi đến Hạo Nhiên, Hạo Nhiên cười đáp:

"Ta chỉ biết mài mực mài mực thôi" Doanh Chính biết tính tình y cổ quái, bèn không cưỡng cầu nữa.

Cùng năm, chất tử Yên quốc nhân cuộc hỗn loạn Triệu Tần lẩn trốn về Tần, cha hắn chết, Cơ Hỉ kế vị, lục quốc gọi hắn là Yến vương Hỉ, Yến vương Hỉ chiêu cáo thiên hạ, lập đích tử Cơ Đan là trữ quân, làm con tin ở Tần.

Hai ngôi sao băng lướt qua bầu trời đêm Chiến quốc, tuyên bố một thời đại mới đã bắt đầu.

Hạo Nhiên nằm trong lòng Tử Tân, hai người tựa sát vào nhau trên nóc kim điện, Hạo Nhiên đưa mắt nhìn sao trời lấp lánh trên không, thản nhiên nói:

"Bọn họ chết thật là đúng lúc"

Tử Tân nói:

"Vương tinh vẫn, cởi gông xiềng, Bắc Lạc Sư Môn* rộng mở, thiết kỵ vạn vạn xuất, không bao lâu nữa sẽ có chinh chiến" [*là ngôi sao Fomalhaut]

Hạo Nhiên nói:

"Thần côn, nói nhảm hả?"

Tử Tân thờ ơ cười nói:

"Ái phi không ngại cứ lấy gương Côn Lôn ra nhìn thử, sẽ có thể thông hiểu kim cổ. Nếu thần khí khó có được, vậy thì sách của Thái sử công cũng tạm chấp nhận…"

Hạo Nhiên cười nói:

"Nơi nào sẽ chinh chiến? Hiện giờ hai đứa đồ đệ của chúng ta đều là thái tử rồi, Cơ Đan, Doanh Chính…Mai sau còn phải nghĩ biện pháp…" Nói đến đây, lại thở dài.

Tử Tân trầm giọng nói:

"Lịch sử không được phép sửa đổi, Hạo Nhiên"

Hạo Nhiên im lặng.

Lát sau, Hạo Nhiên nói:

"Có đôi khi, ta thậm chí hoài nghi bản thân mình rốt cuộc là đang làm gì. Khó khăn lắm mới thu được một đồ đệ, qua vài năm sau lại phải nhìn nó đi tìm chết. Nếu đổi lại là vị sư phụ tiện nghi kia của ta, chắc hẳn dù bản thân hắn đi chết, cũng quyết không muốn nhìn thấy đồ nhi chết"

Tử Tân mỉm cười, không đáp lại.

Hai người tâm linh tương thông, đều không hẹn mà cùng nghĩ đến kết cục sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trở về tương lai của mình, ngay cả Đông Hoàng chuông và Hiên Viên kiếm mà cũng chẳng thể nào nắm giữ được vận mệnh của bản thân thì huống chi là hai kẻ phàm nhân trong dòng lịch sử đằng đẵng?

Hiên Viên Thái phó?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!