Hạo Nhiên hỏi:
"Chúng ta còn phải làm gì nữa?"
Đông Hoàng đáp:
"Giữa thiên địa, Bàn Cổ vĩnh viễn sẽ không chết, chỉ có cách nhảy ra khỏi phạm vi thiên địa, mới có thể chiến đấu với bản nguyên của Bàn Cổ"
Đông Hoàng thờ ơ nói:
"Các ngươi từ biệt nhau đi"
Hạo Nhiên nắm lấy cánh tay đen kịt của Tử Tân, ôm cổ hắn.
Tử Tân mê luyến cúi người xuống hôn môi y.
Đông Hoàng chuông và Hiên Viên kiếm hóa nguyên hình, bay tách ra, xung quanh ống tay áo tung bay của Đông Hoàng, mười món thần khí phát ra trận chấn động cuối cùng.
Đông Hoàng mở hai mắt, gương mặt ấy cực giống một Hạo Nhiên quyết tuyệt, thanh y phiêu đãng trong gió.
Đông Hoàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, giữa hư không vô tận có một điểm sáng.
"Gương Côn Lôn, thời gian lưu chuyển"
Đông Hoàng lạnh nhạt nói.
Gương Côn Lôn bắn ra một chùm sáng chọc thủng tầng mây dầy đặc.
Đại địa dưới chân không ngừng nâng lên, không gian xung quanh nứt vỡ, trôi giạt.
Giữa biển mây mịt mờ trồi lên một ngọn núi cao nguy nga, ngũ trảo kim long nhảy ra khỏi biển mây, ngàn vạn năm tháng bị xáo trộn triệt để vào ngay thời khắc này, trục thời gian trọng hợp vào một điểm, thế giới quay về thời hỗn độn.
"Thủy thần, Côn Bằng dùng vạn vật chi linh thỉnh cầu, xin hãy trả lại thiên đạo"
Trên biển mây, Hiên Viên kiếm đen nhánh chầm chậm trôi về phương xa.
Tử Tân! Hạo Nhiên phát ra một trận chấn động đau khổ.
Đông Hoàng từ tốn nói:
"Hiên Viên kiếm đã quy ma chướng, không còn thần trí nữa, mặc nó đi"
"Vạn vật đều do ta tạo nên, Cô quản giáo thiên địa thì có gì không được?!"
Giữa hỗn độn, núi non hóa thành xương cốt, sông ngòi hóa thành máu thịt, nhật và nguyệt từ cuối chân trời bay tới khảm vào hốc mắt cự nhân.
Đông Hoàng nói:
"Nơi này là Bất Chu sơn, Thần Châu quay về hỗn độn, ngài chẳng còn chỗ ẩn thân nữa, chiến nào, Thủy thần!"
Đông Hoàng chỉ tay về phía Bàn Cổ, Bàn Cổ nắm lấy Hiên Viên kiếm, nói:
"Ngươi cư nhiên có thể trừ khử Đấu khôi?!"
Đông Hoàng không lên tiếng nữa, phút chốc hóa thành một con cự điểu, thét dài một tiếng, bổ nhào về phía cự nhân trong biển mây.
Bàn Cổ rống giận quơ lấy cự phủ ở chân trời, vung thẳng vào thần Bằng đang xông tới.
KENG! Rìu Bàn Cổ ảm đạm thất sắc, song trảo của cự điểu chụp tới Bàn Cổ, đè ông ta vào trong tầng mây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!