Khắp thiên địa đều là nước trắng xóa, phân không rõ đâu là ngày đâu là đêm.
Hồng vũ rơi mịt mù đất trời, trong phế tích công nghiệp hoang tàn, điện lưu chạy tán loạn.
Bầu trời trên vùng rừng rậm mở một cái lỗ khổng lồ, thời gian gào thét há to cái miệng của mình, phun ra bốn nhân loại.
Hạo Nhiên ôm Cơ Đan té xuống đất đầu tiên nhất.
Sư phụ! Cơ Đan nôn nóng gọi.
Ai yo… Hạo Nhiên té muốn nát xương, nào ngờ còn bị một nam nhân từ đâu rớt bịch xuống tông ngã lăn cù.
Tử Tân?! Hạo Nhiên vẫn chưa quay đầu lại, kinh hãi đến trợn tròn mắt.
Nhưng Hiên Viên kiếm vẫn nằm trong lòng mình đây mà, người đằng sau là ai?
"Chung…Chung…thái phó?"
Từ Phúc giãy dụa đứng dậy, thình lình lại bị một cái mông mềm mại đè bẹp xuống đất.
Long Dương quân như ngọn liễu truớc gió yếu đuối bò dậy:
"Té chết nô gia rồi ~ ~"
…
Bốn người tay chân quấn cục té thành một đống.
Hai sư đồ Hạo Nhiên ngơ ngác tại chỗ.
Hạo Nhiên:
"Từ Phúc…sư đệ? Long Dương quân?!"
Từ Phúc đang ôm Long Dương quân, lúc này hai người liếc mắt nhìn nhau, cuống quýt đẩy nhau ra.
Miệng Long Dương quân há thành hình chữ O, giọng nói thình lình tăng cao tám độ, kinh hãi la:
"Chung Hạo Nhiên! Thái tử Đan_____! Đồ đệ ta đâu! Đây là nơi nào?!"
"Đồ đệ ngươi chết rồi, Long Dương quân, ngươi là Nữ Oa thạch…Đừng qua đây!"
"Chết rồi_____! Không thể nào! Ta đã đích thân giao cho Cơ Đan mà!"
"Con gái con đứa níu níu kéo kéo còn ra thể thống gì!"
"Đừng đụng vào sư phụ ta, là lỗi của ta_____!"
…
Long Dương quân xông lên muốn tóm Hạo Nhiên, bốn người bên nào cũng cho rằng mình đúng, cảnh tượng hết sức hỗn loạn, Cơ Đan và Từ Phúc ba chân bốn cẳng vất vả tách Long Dương quân và Hạo Nhiên ra, Long Dương quân ngồi trên một tảng đá bật khóc hụ hụ.
"Tên ngốc Từ Phúc sao lại…khỏi rồi?!"
Hạo Nhiên mù tịt:
"Sư đệ, ngươi qua bồi Long Dương quân đi"
Từ Phúc không tin tưởng mà nhìn Hạo Nhiên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!