Chương 54: Thiên địa biến Ÿ• bất chu thăng

Hà Bắc, tháng tư, khói bụi mịt mờ, gió thổi trăm dặm.

Một hàng dấu chân từ tít đằng xa trải dài tới, vừa băng qua cát bụi mịt trời, trong vòng trăm dặm chẳng thấy bóng người. Hạo Nhiên đứng trong cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ ấy, tựa như một chấm trong bức họa.

Đinh đang!

Dưới màn trời xanh lam, một nam tử trẻ tuổi dắt theo con ngựa già, trên lưng ngựa chở một ông cụ râu tóc hoa râm, trông như chủ tớ, mà cũng trông như cha con, họ lắc lư đi về phía Hạo Nhiên.

"Cụ ơi, xin hỏi Sa Khâu đi thế nào?"

Ông cụ bảo:

"Sa Khâu là từ chỗ này lên phía bắc, tiểu ca muốn tới hành cung Thủy Hoàng đế làm gì?"

"Kêu tới Thủy Hoàng đế luôn rồi?" Hạo Nhiên nhịn không được cười nói:

"Giờ là năm nào rồi ạ?"

Ông cụ vuốt râu tính toán, đáp:

"Năm Thủy Hoàng ba mươi bảy"

Hạo Nhiên gật gật đầu, hỏi: Thiên hạ ra sao?

Cụ ông khoan thai ngâm: "Vạn Lý Trường Thành đã được dựng_____A Phòng cung cũng đã xây xong, Na Tra gột rửa lệ khí_____hủy tọa giá Thủy Hoàng đế tại dốc Bác Lãng, Long Cát công chúa vượt tình kiếp_____khóc ngã Trường thành_____Hàm Dương dựng chín tòa tiên nhân, Thần Châu chẳng còn một thanh kiếm hoàn hảo, hẳn đã bị kiếm trận Tru tiên dọa sợ_____sinh cũng vậy_____mà tử cũng vậy_____Hạo Nhiên lại nói:Theo cụ thì tên nhóc kia còn bao nhiêu thời gian nữa?Cụ ông thổn thức:Nhanh đi đi, trì hoãn tiếp sẽ không thể gặp được nữa

"Trong lúc người hỏi người đáp, giọng nói truyền ra, bay bổng trên bầu trời hoang vu khoáng đãng, cả thiên địa chỉ còn tiếng gió không ngừng gào thét, Hạo Nhiên nói:"Theo cụ thì kiếp sau Thủy Hoàng đế sẽ chuyển thế thành ai?

"Cụ ông vuốt râu mỉm cười:"Ngươi vốn không phải người trên cõi đời này, quản nhiều chuyện vậy có ích chi? Theo ta thấy, người đừng nên thu đồ đệ nào hết, cứ độc lai độc vãng mới không bận lòng

"Hạo Nhiên thở dài, mỉm cười đáp:"Tiếc rằng lục căn bất tịnh, trần duyên quá nhiều"

Đoạn vái chào ông lão nọ thật sâu, rồi quay lưng rời đi.

Phượng kêu một tiếng cao vút, con ngựa gầy dưới thân ông lão giang đôi cánh đỏ rực, hóa thân thành kim phượng với ngàn vạn luồng liệt hỏa quấn quanh, nó chầm chậm bay về phái chân trời.

Thủy Hoàng năm ba mươi bảy, Doanh Chính năm mươi tuổi.

Chính sự quá nhiều và lao lực vất vả khiến hắn mỏi mệt cực độ, trong lần đông tuần thứ năm lại còn nhiễm sốt, trên đường qua bình nguyên, Doanh Chính ngã bệnh không dậy nổi, cả ngày chìm vào mê man.

Tính tình Doanh Chính bảo thủ cố chấp, ngày ngày phê duyệt không dưới một trăm hai mươi cân sổ sách, chuyện lớn nhỏ gì cũng phải đích thân xem qua, hơn nữa trước đêm đăng cơ ở Ung Đô,  cửu vĩ thiên hồ hiện thân, hắn té xỉu trong tuyết, mắc bệnh ho mãi không dứt, lúc này hết thảy đã đến hồi kết thúc.

Nhưng người kế thừa ngôi vị hắn vẫn trì trệ chưa quyết định.

Triệu Cao và Lý Tư đang thương nghị soạn di chiếu cho Thủy Hoàng, chợt nghe ngoài cung có người la hét ầm ĩ, tức khắc phản xạ có điều kiện khẩn trương lên.

Kẻ nào? Lý Tư quát:

"Kẻ nào dám xông vào cung, mau bắt hắn lại!"

Triệu Cao và Lý Tư chạy ra ngoài cung, thấy ngoài hành cung thị vệ quỳ đầy đất, Hạo Nhiên thu kiếm vào bao, mỉm cười nói:

"Lý huynh, Doanh Cao, từ biệt đã nhiều năm"

Lý Tư tức khắc khó có thể phát giác khẽ run, còn Triệu Cao thì sợ đến độ muốn co giò bỏ chạy.

"Chung…Chung thái phó?" Đồng tử Lý Tư co rút dữ dội, khó có thể tin nói:

"Chung thái phó tới…tới…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!