Chương 50: Danh hiệu thủy hoàng

Ngàn vạn mũi tên lạc từ dưới chân núi bắn lên, Xi Vưu bị lực trùng kích của cơn mưa tên đánh lui về phía sau liên tục, lưới và dây thừng ào ào ném ra kéo ngã tượng Hoàng Đế khổng lồ, Xi Vưu rống giận một tiếng, đổ rầm xuống, hai mắt lóe ngọn lửa đỏ tươi, kế tiếp tắt lụi.

Dây thừng quấn lên quấn xuống, buộc chặt kim giáp cự nhân đang nằm dưới đất, Xi Vưu hơi vùng vẫy rồi không chống cự nữa, mặc cho đám phàm nhân như sâu bọ bận bịu trên người mình.

"Báo cáo Dương tướng quân! Trong điện không phát hiện hai vật gương đàn!"

Mông Điềm thầm rùng mình, nói:

"Mau hồi bẩm đại vương!"

Mông Điềm còn chưa kịp sai người xuống núi thì vương xa của Doanh Chính đã men theo sơn đạo chầm chậm tiến tới, Dương Đoan Hòa nhảy vài bước xuống bậc thang, giơ tay cản vương xa:

"Trên núi tình thế chưa rõ, xin đại vương tuyệt đối đừng dấn thân mạo hiểm"

Một người bước xuống vương xa, nói:

"Đại vương…tình trạng không được khỏe mấy, kiên trì muốn lên núi. Xin Mông tướng quân đừng cản trở"

Nam tử nọ đối mặt Mông Điềm, giọng điệu tuy bình thản, nhưng tự toát ra một cổ uy nghiêm, không cho phép Dương Đoan Hòa kháng cự, vài tên thị vệ khiêng một cái giường gỗ nhỏ từ trên xe xuống, Doanh Chính môi tím đen nằm trên giường, nói:

"Dương khanh, nhường đường…Cô sắp không được rồi…"

Toàn thân Mông Điềm lạnh như băng, rùng mình một cái, đành phải dẫn đầu mở đường, hộ tống Doanh Chính lên đỉnh núi Thủ Dương.

Cự tượng Hoàng Đế chẳng hề nhúc nhích, trên trán rỉ ra một tia huyết quang uốn lượn, nhẹ nhàng bay lên giữa không trung, tụ thành một con mắt nhìn xuống mặt đất.

Mấy tên phàm nhân khiêng một phàm nhân khác lên, khẽ khàng đặt giường gỗ xuống đất, Doanh Chính mở mắt ra nói:

"Ngươi là…ai? Nói cho Cô biết. Ngươi cũng là tiên nhân?"

Nam tử nọ tiến lên một bước, chắn trước người Doanh Chính, cung kính nói:

"Hồi đại vương, đây là tổ tiên của tộc loài người, tổ tiên chung của con cháu Hoa Hạ chúng ta, tượng Hoàng Đế Hiên Viên"

Hiên Viên… Doanh Chính thì thào.

Huyết nhãn khép lại, rồi lần nữa mở ra, dùng giọng khàn khàn nói:

"Ngươi là nhân vương?"

Doanh Chính:

"Ngài chính là vạn cổ hiền vương Hiên Viên?"

Đúng vậy Xi Vưu trâng tráo nói: Ngươi có việc gì?

Doanh Chính:

"Ta tới cầu ngài một chuyện, giao Phục Hi cầm và gương Côn lôn cho ta…"

Xi Vưu hơi kinh ngạc, huyết nhãn liền phóng ra một luồng sáng, bao phủ Doanh Chính trong đó, chúng binh sĩ la ầm lên, nam tử đứng bên cạnh Doanh Chính vội cản đám người xung quanh: Không được vô lễ!

Trên núi dưới núi vạn người kinh hô, một làn huyết vụ tản ra, bọc lấy Doanh Chính, kế tiếp cuộn thành một quả cầu sương mù bay lơ lửng trên tượng thần Hiên Viên thị.

Trong huyễn cảnh hỗn độn.

Đây là nơi nào? Doanh Chính thở ra một hơi trọc khí nóng rực, sức lực dường như đang dần dần trở về thân thể mình.

Giọng Xi Vưu vang vọng trong hỗn độn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!