Chuyện thích khách giằng co tới quá nửa đêm, mãi đến khi bình minh sắp ló dạng, Lã Bất Vi mới sai người đem thi thể ngoài cửa đi tìm đất chôn, rồi mang nước tới cọ cọ rửa rửa sạch sẽ.
Đến tận giờ này chủ nhà Dị Nhân mới trở về, hành động đầu tiên chính là đóng cửa, triệu Lã Bất Vi nghị sự, nhưng kỳ lạ ở chỗ lại không truyền Hạo Nhiên tới hỏi thăm.
Triệu Chính kiễng mũi chân, duỗi dài cổ nghe lén bên ngoài cửa.
Đêm qua tuy đột ngột xảy ra chuyện, nhưng chỉ hoảng thôi chứ không gặp nguy hiểm, chưa đến nửa ngày Triệu Chính đã an tâm trở lại.
Sắc mặt Dị Nhân tái nhợt, có lẽ cả đêm không được ngon giấc, hơi mỏi mệt, mơ mơ màng màng ngồi sau án.
Lã Bất Vi trầm giọng nói:
"Đêm qua thích khách tới, may mà người hầu phát giác kịp thời"
Trong lúc nói, Lã Bất Vi không hề đề cập tới chuyện Hạo Nhiên cứu Triệu Chính, nói tiếp:
"Dị Nhân, qua vài ngày nữa là tới đợt vây săn, Phạm Thư đã phái người tiếp ứng ở vùng dã ngoại Hàm Đan rồi"
Dị Nhân nói:
"An bài cho Hạo Nhiên và Tử Tân thế nào?"
Lã Bất Vi hơi chần chừ, bèn nói: "Không đi cùng chúng ta, ta đã thông báo cho hai người họ rồi, để họ rời đi trước một bước, hội hợp cùng chúng ta bên bờ Thấm Thủy hà, sau khi vượt qua biên phòng săn bắn của Triệu quốc, cứ chạy trốn ngay trong đêm là được, Tần quốc liên tục đưa tới mấy phong thư, hối ngươi sớm trở về, chuyện này không thể trì hoãn nữa
"Dị Nhân tử tế suy nghĩ, nghiêm túc nói:"Bất Vi huynh, chi bằng ngươi phái người hộ tống hai người bọn họ cho chu toàn
"Lã Bất Vi trầm ngâm chốc lát, đáp:"Đương nhiên rồi, Tử Tân là sư phụ của Chính nhi, Bất Vi nhất quyết không làm ra hành động vô tình vô nghĩa đâu
"Lát sau Lã Bất Vi và Triệu Cơ rời khỏi phòng, để Dị Nhân lại một mình nghỉ ngơi, trước đó Triệu Cơ quan sát thần sắc của Lã Bất Vi, trong lòng đã sớm biết rõ, dừng bước ngoài trường lang, cao giọng nói:"Bất Vi, ngươi muốn vứt bỏ hai người họ lại Hàm Đan đúng không?Lã Bất Vi đáp:Nếu không làm thế thì sao có thể giữ chân Lý Mục?
"Triệu Cơ nhíu mày nhìn vào hai mắt Lã Bất Vi, nói:"Ngươi không sợ lương tâm hổ thẹn sao?
"Qua nửa ngày sau, Lã Bất Vi không nhịn được nói:"Giờ đâu phải lúc giảng tình giảng nghĩa, Triệu Cơ, ngươi quên rồi sao, đêm qua bị Chung Hạo Nhiên bắt gặp…
"Đối mắt nhìn nhau hồi lâu, Triệu Cơ thở dài, không lên tiếng nữa, Lã Bất Vi phất tay áo rời đi. Qua thêm một hồi nữa, sau khi Triệu Cơ cũng đi rồi, lúc này Triệu Chính núp sau cột mới đi ra. Cơ Đan chờ ở ngoại viện, quay đầu lại hiếu kỳ hỏi:"Làm sao vậy?
"Triệu Chính lộ vẻ ưu sầu, nhìn Cơ Đan một cái, nói:"Lúc vây săn ngươi đi không?
"Cơ Đan gật gật đầu, Triệu Chính khoác vai Cơ Đan, thấp giọng nói:"Kể từ hôm nay trở đi, ngươi hãy ở lại nhà ta, không cho đi đâu hết, hiểu chưa?
"Cơ Đan vẫn chưa minh bạch, nghi hoặc nói:"Vậy cha ta…
"Triệu Chính hơi không vui, lặp lại lần nữa:"Hiểu chưa?
"Cơ Đan đành phải đồng ý, đang muốn hỏi lại nguyên do thì Triệu Chính đã phân phó:"Ngươi về nhà thu dọn đồ đạc đi, hôm nay lập tức chuyển sang đây
"Tiếp theo không đếm xỉa tới Cơ Đan nữa, tự mình đi vào nội viện của Hạo Nhiên và Tử Tân. Ngày xuân ấm áp, Hạo Nhiên ngồi ngoài mái hiên, duỗi lưng một cái, thấy Triệu Chính tới, bèn cười phân phó:"Đi
"tự treo nhánh đông nam" đi
"Triệu Chính lộ vẻ chần chừ, liếc nhìn Tử Tân. Tử Tân nhắm mắt, nằm nghiêng trước hiên, gối đầu lên đùi Hạo Nhiên, lười biếng nói:"Đi tự treo…
"Triệu Chính oán hận liếc Hạo Nhiên một cái, bỏ đi tìm sợi dây thừng to mắc trên cây, tiếp tục chổng ngược luyện công."Ngươi đoán người tới bắt ngươi đêm qua là do ai phái tới?
"Hạo Nhiên thờ ơ hỏi. Triệu Chính lạnh lùng nói:"Không biết
"Hạo Nhiên thuận tay lấy một cây tăm tre đầu cùn ngoáy lỗ tai cho Tử Tân đang gối trên đùi, Tử Tân thoải mái rên hừ hừ, Hạo Nhiên lại cười nói:"Gần đây cha ngươi đã nhận Hoa Dương phu nhân làm mẹ à?
"Triệu Chính biến sắc, nói:"Sao ngươi biết?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!