Từ Phúc khôi phục chân thân, ánh mắt đờ đẫn không có tiêu điểm, chẳng biết đang nhìn về hướng nào.
Tử Tân vỗ vỗ vai Từ Phúc, gọi:
"Lão đệ, Từ Phúc lão đệ"
Tử Tân đưa tay giữ đầu Từ Phúc lắc trái lắc phải, Từ Phúc phun phèo phèo ra một chùm bong bóng nước bọt.
…
Tử Tân dở khóc dở cười, nói:
"Binh chủ, tính sao giờ? Không Động ấn…"
Trên điện Hiên Viên, nơi vốn là pho tượng Hoàng Đế mạ vàng nay trở nên đỏ như máu, đã bị Xi Vưu nhập thể. Xi Vưu nói: Không biết
Tử Tân sải bước ra ngoài điện, nhìn xuống núi một cái, cơ quan gỗ đá đã leo lên sườn núi như bầy mối, ở không trung xa xa là diều hâu máy và rồng gỗ chao lượn, nhưng chúng không dám tới gần, chỉ tuần tra quanh quẩn.
Tử Tân nói:
"Nguy rồi, Không Động ấn bị thiếu mất một góc, Ngũ sắc thần quang đã bị Hạo Nhiên phá, hiện Địa hồn đang tấn công lên núi, phải làm sao đây?"
Xi Vưu thở dài:
"Ngàn tính vạn tính, cuối cùng vẫn tính không ra Tam Thanh lại nhúng tay vào"
Xi Vưu vốn đã nghị định với hai người Tử Tân và Từ Phúc rằng, cứ để cơ quan Mặc gia vào núi, rồi dùng Ngũ sắc thần quang và Không Động ấn tạo nên vách chắn, cản trở từng nhóm cơ quan, sau đó Xi Vưu sẽ chậm rãi hấp thụ hắc hỏa, một kế hoạch hoàn mỹ, từ đó Địa hồn sẽ không còn áp chế được ma thần này nữa.
Nhưng lúc này vách chắn đã bị hủy hết, Từ Phúc lại trở nên ngơ ngơ ngáo ngáo, bản thân Thiên hồn trái lại lâm vào nguy hiểm khôn cùng, chỉ sợ khi đám cơ quan tấn công lên Thủ Dương sơn, hắc hỏa Địa hồn hiện thân, ác chiến xong một trận sẽ hấp thụ luôn huyết vụ Thiên hồn.
Tử Tân nói:
"Hai món gương, đàn có dùng được không? Phục Hi cầm có thể khống chế nhân tâm, cơ quan nhà…"
Xi Vưu đáp bằng giọng khàn khàn:
"Vô dụng, giờ hơn vạn bệ cơ quan đều do hắc hỏa thao túng, sẽ không để lộ sơ hở"
Tử Tân không biết làm sao, bèn nắm cổ áo Từ Phúc, hét vào tai hắn: Từ Phúc lão đệ!!
Hai mắt Từ Phúc hóa thành khoanh nhang muỗi xoay vòng vòng, Tử Tân lắc mạnh, nói:
"Tỉnh dậy! Đừng ngủ ngủ nữa!" Đoạn tát nhẹ hắn một cái.
Đột nhiên Từ Phúc há miệng la Oa một tiếng, hù Tử Tân hết hồn, kế tiếp kêu oa oa om sòm, ngã thẳng ra phía sau.
Cơ quan nhà nhấp nhô như châu chấu, từ bốn phương tám hướng bao vây Thủ Dương sơn.
Hạo Nhiên và Bạch Khởi ở dưới núi nhìn mà kinh tâm động phách, Hạo Nhiên trầm giọng nói:
"Thủy Kính muốn làm gì vậy?"
Bạch Khởi mờ mịt lắc đầu, Hạo Nhiên đang do dự có nên lên lại Thủ Dương sơn hay không, chợt nghe một tiếng gầm đinh tai nhức óc, Hiên Viên điện vỡ thành bụi phấn, pho tượng màu đỏ sậm tay cầm đại kiếm kim sắc lao ra đỉnh núi!
Hoàng…Hoàng Đế?!
Bạch Khởi kinh hãi nói.
Hạo Nhiên nói: Là Xi Vưu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!