Một luồng bạch quang lướt qua, Hạo Nhiên mở hai mắt, đứng trước mình trâu đồng.
Bạch Khởi vừa lắc lư, vừa la hét: Giá_____! Thình lình nhìn thấy Hạo Nhiên, thế là sợ hết hồn, lập tức trợn trừng mắt nói:
"Quả nhiên tâm thành tất linh!"
…
Hạo Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ ót Bạch Khởi một cái, rồi xoay người đi xuống Hàm Cốc quan. Bạch Khởi vội nhảy khỏi lưng trâu, phủi phủi vạt áo, chạy theo sau Hạo Nhiên.
"Thái hậu bảo đó là sư phụ ngươi, đón ngươi lên tam thiên, vài ngày nữa sẽ trở về…"
Đúng vậy Hạo Nhiên hỏi:
"Sau trận chiến ở Đông hải, Xi Vưu thế nào rồi?"
Bạch Khởi lẩm nhẩm:
"Chờ ngươi mấy năm trời, Trữ quân thực sự chờ không kịp…"
Hạo Nhiên đứng khựng lại, nhíu mày nói: Mấy năm trời?
Bạch Khởi gật đầu nói: Hai năm
Hạo Nhiên hít vào một hơi lãnh khí.
Bạch Khởi nói tiếp:
"Sư phụ ngươi là Lý Nhĩ?"
Hạo Nhiên thuận miệng đáp:
"Sư phụ là sư đệ của Lý Nhĩ…Nhân gian ra sao rồi?"
Bạch Khởi thờ ơ nói:
"Trữ quân sắp đăng cơ rồi, Lã tặc tính mưu phản…"
Luồng sét giữa trời quang đầu tiên ầm ầm kéo tới.
Hạo Nhiên kinh hãi nói:
"Trữ quân…mười sáu…mười sáu tuổi rồi?" Hạo Nhiên suýt nữa quên khuấy chuyện này.
Bạch Khởi lại lắc la lắc lư nói:
"Họ hàng bên mẹ của Thái hậu vào Hàm Dương rồi…Vương quý nhân kia chua ngoa thấy sợ"
Tiếng sét thứ hai nổ đùng đùng.
Hạo Nhiên:
"Tại sao? Nàng ta tính mang lớn bé trong nhà tới Hàm Dương ư?"
Bạch Khởi ra chiều nghiêm túc nói:
"Người tới rất nhiều, Trữ quân không vui, thái hậu cũng muốn mưu phản"
Tiếng sấm thứ ba tiếp nối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!