Lã Bất Vi về Hàm Dương trong đêm, hôm sau thượng triều liền nhạy bén phát hiện bầu không khí như lâm đại địch trong triều.
Đứng đầu văn thần có thêm một người, mà rõ ràng là chiếm ngay vị trí của hắn!
Thái phó của thái tử chính là đế sư tương lai, từ thời Thương Chu tới nay có địa vị cao siêu, nhưng Thái phó mà lại tùy tiện thượng triều, còn chiếm luôn vị trí thừa tướng thì mới gặp lần đầu.
Không ai dám cất tiếng chất vấn, càng không ai dám tiến lên kéo tay áo Hạo Nhiên bảo Thái phó ngươi đứng sai vị trí rồi, chỗ đó là của Lã tặc.
Chỉ sợ Hạo Nhiên trở tay vung một kiếm liền xiên que kẻ phát ngôn.
Lã Bất Vi nheo mắt đánh giá chốc lát, Hạo Nhiên vừa lúc quay đầu lại, cười cười nói:
"Bất Vi huynh, đã lâu không gặp"
Lã Bất Vi gật gật đầu, đến đứng dưới Hạo Nhiên, tức khắc cả triều đình ồ lên.
Nội thị hắng giọng xướng lễ, Doanh Chính đăng điện, vài cung nhân quy quy củ củ dời rèm châu tới chắn phía đông Cửu Long đình.
Chúng thần cùng hít vào một hơi lãnh khí, hôm nay làm sao thế? Cứ như lâm đại trận vậy?
Lã Bất Vi mơ hồ có ngữ cảm không lành, xoay đầu nhìn Mông Vũ trong hàng võ quan nháy mắt ra hiệu liên tục. Hạo Nhiên cười nói tự nhiên:
"Bất Vi huynh thị sát toàn quốc, đi hết một vòng…"
Lã Bất Vi tiếp lời:
"Ở đất Ba Thục, đan sa càng được sản xuất phong phú hơn"
Hạo Nhiên nói:
"…Bách tính sống như thế nào?"
Lời của Lã Bất Vi bị chặn ngược trở về, nửa ngày sau hắn nói:
"Bản tướng chỉ chú ý muối, sắt, khoáng…Còn chuyện này thì không biết"
Hạo Nhiên mỉm cười gật gật đầu, Lã Bất Vi nói:
"Không ngờ rời Hàm Dương nửa năm, trong triều đình lại thay đổi quang cảnh, hôm nay sao Thái phó có lòng thượng triều thế?"
Hạo Nhiên không khỏi âm thầm bội phục Lã Bất Vi, chuyện đã đến nước này, hắn liền dứt khoát nói rộng ra, quả nhiên là hạng cáo già, Hạo Nhiên bèn cười nói:
"Cũng chẳng có việc gì nhiều, bất quá chỉ dỡ bỏ vài tòa lầu, xây công trình mới mà thôi"
Lã Bất Vi tuy không tin mấy, nhưng an tâm hơn chút, lát sau, Chu Cơ từ hậu cung quẹo ra, giương bào tụ ngồi vào chỗ của mình, dịu dàng nói:
"Lâu rồi không có buông rèm chấp chính, chúng khanh gia khỏe chứ?"
Chúng thần nghe lời thăm hỏi của Chu Cơ xong, lập tức cảm thấy như được đắm mình trong gió xuân, nhưng lọt vào tai Hạo Nhiên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, chuyện lớn vầy mà còn sử dụng yêu pháp!
Hạo Nhiên có chút khó chịu, bèn khụ một tiếng, phép mê mị kia của Chu Cơ bị chính khí va chạm, tức khắc tan rã.
Doanh Chính hết sức nghi hoặc, nhìn nhìn rèm châu, rồi nhìn sang Hạo Nhiên, nói: Chúng khanh…
Hạo Nhiên không chờ Doanh Chính nói xong đã thờ ơ lên tiếng: Thần có bản tấu
Lửa giận của Doanh Chính bốc cao phừng phừng, dùng ánh mắt nói: cho dù là diễn trò, nhưng chí ít để ta nói hết câu cũng không được sao?
Trong mắt Hạo Nhiên ẩn chứa tiếu ý, giống như lấy việc trêu đùa Trữ quân làm vui, y tiến lên một bước, đưa tay ra hiệu Lý Tư rời hàng. Lý Tư bèn nâng hốt bản bước lên, nhất nhất thuật lại đề nghị Tam công cửu khanh kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!