"Cô có lời muốn nói với ngươi, ngồi dậy"
Hạo Nhiên úp mặt vào giường, không đáp lời, Tử Tân đưa tay lắc lắc Hạo Nhiên, bị hắn tức giận hất ra.
Tử Tân lóng nga lóng ngóng lên giường, ôm Hạo Nhiên vào lòng, thấp giọng nói:
"Rốt cuộc ngươi đang ghen cái gì?"
Hạo Nhiên vén chăn lên, tức giận nói:
"Theo Long Dương quân ngủ đi!"
Tử Tân chợt bật cười, bình tĩnh nhìn Hạo Nhiên, làm như nhận không ra y, hồi lâu sau nói:
"Đây là lần đầu Cô thấy ngươi quái lạ thế đấy…Cái tên này, bình thường cho dù trời sập xuống cũng chẳng liên quan tới ngươi mà, váng đầu rồi sao?"
Tử Tân lại cười nói:
"Được, Cô một kiếm giết chết hắn là xong chứ gì, tránh cho ái phi uất ức trong lòng" Nói xong làm bộ muốn đứng dậy.
Hạo Nhiên không cản, Tử Tân ngồi dậy xách kiếm, đứng ở trước cửa, quay đầu lại nhìn Hạo Nhiên một cái.
Hạo Nhiên mỉa mai:
"Hôn quân, ngươi đi a, ngươi đi a"
"Năm đó giết Mai Bá, chẳng phải ngươi giết sảng khoái lắm sao? Làm thêm cái bào cách nữa đi?"
Tử Tân giống như bị kích động, đứng một hồi, lát sau dứt khoát xoay người ra cửa.
Trong nháy mắt hai người tâm ý tương thông, Hạo Nhiên bật người dậy, giày cũng không kịp mang, lao ào ra kéo Tử Tân lại, nói: Giỡn chơi gì vậy!
Tử Tân đờ đẫn vừa giãy tránh, vừa kéo Hạo Nhiên đi thật xa, miệng thì cứ lẩm bẩm
"Giết là xong, cũng đâu phải chưa từng giết ai…"
Này! Chờ đã! Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói:
"Không giận nữa! Đừng làm chuyện ngốc nghếch!"
Trăng sáng ngàn dặm, hai người ở ngoài phòng ầm ĩ một trận, đã kinh động không ít khách trọ, Long Dương quân khoác một chiếc hồ cừu ra ngoài, khó hiểu mà dòm ngó Hạo Nhiên và Tử Tân.
"Bệnh bò điên phát tác" Hạo Nhiên nói:
"Không có việc gì đâu, các ngươi…cứ ngủ tiếp đi"
Khuyên can mãi mới kéo được Tử Tân về phòng, Hạo Nhiên đoạt trường kiếm trong tay Tử Tân qua, Tử Tân đi vài vòng trong phòng, ngồi xuống bên cạnh bàn, rướn cổ bướng bỉnh nói:
"Ngươi còn muốn Cô thế nào nữa?"
Hạo Nhiên chợt thấy có lỗi vạn phần, đành dịu giọng khuyên bảo:
"Thật xin lỗi, đại vương, là thần sai"
Lúc này Tử Tân mới nguôi giận, hãy còn bất mãn nói:
"Cô vốn đâu biết ngươi ghét Long Dương quân đến thế, nghĩ tới chuyện Hỉ Mị nan giải, mà tin tức của người này linh thông, quyền khuynh Ngụy quốc, nên mới cầu trợ hắn. Nếu có gì…thì bồi thường cho ngươi không phải là được rồi sao"
Nói xong Tử Tân liền nhìn xuống nền nhà, không lên tiếng nữa, chờ Hạo Nhiên tới an ủi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!