Chương 15: Yểu điệu thục nữ

"Ta phải lên Vũ Dư thiên…mời sư phụ xuất sơn một chuyến, thu thập thứ tai họa nhà ngươi…"

Hạo Nhiên đã triệt để phát điên, Chu Cơ mếu máo đáng thương đuổi theo hết nửa cung điện mới bắt được y lại.

"Ti mặc xin nghe tiểu nữ tử một lời…"

"Ngươi ngươi ngươi…lại còn tiểu nữ tử nữa chứ"

"Chẳng lẽ bắt ta trải qua cả đời cùng cái cọng giá teo ngắt kia sao, ngươi đã đoạt nam nhân của ta mất rồi, giờ còn không cho ta tìm nam nhân khác hả?"

Chu Cơ và Hạo Nhiên lôi lôi kéo kéo, việc khiến Hạo Nhiên đau đầu nhất chính là nữ nhân này nhắc tới chuyện xưa, tức khắc liền bị đánh trúng tử huyệt, đành phải trốn đi thật xa, hai người ngươi truy ta đuổi vòng qua hoa viên, chợt thấy một người đang đứng ngoài cổng vòm, chính là Lã Bất Vi!

Hạo Nhiên tức khắc biến sắc.

Chu Cơ hãy còn lôi kéo tay áo Hạo Nhiên sống chết không chịu buông, thấy Lã Bất Vi mặt mày trắng bệch, nhìn chằm chằm nàng và Hạo Nhiên, đành phải dùng nụ cười tuyệt trần đáp trả.

Trong phút chốc cỏ nhú oanh bay, thời tiết cuối thu mà trong vườn lại tràn ngập ý xuân muôn hồng nghìn tía.

Hạo Nhiên thấy cho dù nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, bèn kiệt lực hất tay Chu Cơ ra, nói:

"Hạ thần tham kiến tướng quốc, thái hậu nương nương, Hạo Nhiên cáo lui đây"

Hạo Nhiên đắc sủng nhất triều, dù là Lã Bất Vi cũng phải kiêng nể y ba phần.

Cả bụng nộ khí của Lã Bất Vi không có chỗ phát tác, đành phất tay áo nói:

"Thôi, lát nữa ngươi hãy thượng điện một chuyến, giờ ta đi mời Trữ quân, có chuyện thương nghị" Nói xong liếc Chu Cơ một cái rồi vội vã bỏ đi.

Lúc này Hạo Nhiên và Chu Cơ mới đứng lại, đưa mắt nhìn trăm hoa đua nở trong viện, dở khóc dở cười nói:

"Lại giở yêu thuật gì rồi, ngươi càng ngày càng không có tiền đồ…"

Chu Cơ cười đến run rẩy cả người, thuận tay phất, trong viện khôi phục lại sắc thu lá rơi kín đất như cũ, vén tay áo nói:

"Cầu ngươi một chuyện, cố mệnh đại thần"

Hạo Nhiên nói:

"Bị ngươi kéo xuống nước nữa rồi, chuyện gì, nói đi"

"Tử Tân có thể hóa thành người được không?"

Hạo Nhiên hơi trầm ngâm, gật đầu nói:

"Sắp được rồi, thêm vài ngày nữa thôi, ngươi lại muốn làm gì?"

Chư Cơ nói:

"Ngươi giúp ta tới Đại Lương, thuận đường tìm một người, vừa vặn trong triều đình đang bàn bạc không biết chọn ai đi sứ…"

Hạo Nhiên nói:

"Nói thật cho ngươi biết, Đát Kỷ, ngươi muốn tới chơi thì an an phận phận làm vương hậu là được, chớ có lại bày quyền mưu tính kế mấy chuyện kia nữa, cải biến lịch sử là bị trời phạt đấy"

Chu Cơ trợn mắt hạnh, mắng:

"Lão nương có bảo ngươi đi tìm tung tích Hỉ Mị đâu?! Hai ngươi gây họa xong còn muốn quỵt nợ hả? Đừng có hở một tý là…" Nói xong giơ tay làm bộ muốn đánh, Hạo Nhiên vội liên tục che đầu nói:

"Được được, đi thì đi, Hỉ Mị đang ở Ngụy quốc à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!