Chương 36: (Vô Đề)

Đúng là nghiệp quật! Hồi trưa Kiếm Hổ còn không muốn, nhưng bây giờ lại vội vã muốn chiếm đoạt hết lô thuốc này.

Tần Trạm đã sớm đoán được cảnh này, anh lắc lư ngón tay nói:

"Bây giờ tôi đã tăng giá rồi, 17 tỷ 500 triệu một viên."

Kiếm Hổ lại không nhịn được co giật khóe môi.

Mẹ, thằng này đúng là tham lam!

"Nếu anh không cần thì tôi sẽ bán cho người khác." Tần Trạm giả vờ muốn đóng cửa.

Kiếm Hổ lập tức kéo anh lại, nói:

"Tôi muốn, tôi mua hết!"

Tần Trạm lập tức đưa viên bổ nhỏ đã được bỏ vào chai đưa cho Kiếm Hổ, nói:

Đều ở trong này.

Kiếm Hổ sửng sốt, xấu hổ nói:

"Bây giờ tôi không mang theo tiền…"

"Anh cứ lấy đi, trước ngày mai chuyển tiền cho tôi là được." Tần Trạm nói.

Kiếm Hổ cầm bình thuốc, không nhịn được hỏi:

"Cậu Trạm, cậu không sợ tôi bỏ chạy hoặc quyt nợ à?"

Tần Trạm cười lạnh: Anh dám không?

Kiếm Hổ run rẩy, vội cười gượng mấy tiếng:

"Lát nữa tôi sẽ gửi tiền cho anh ngay…"

17 tỷ 500 triệu đương nhiên là con số trên trời đối với người thường, nhưng đối với người như Kiếm Hổ thì cái giá này quá giá trị!

Sáng hôm sau ngủ dậy, Tần Trạm đã nhận được tiền chuyển khoản từ Kiếm Hổ.

Nhìn số dư tài khoản trong điện thoại, Tần Trạm không nhịn được vỗ lên mặt mình.

350 tỷ, thật khiến người ta có cảm giác như đang nằm mơ.

"Có khoản tiền này thì chắc là có thể đi Ninh Thành một chuyến." Tần Trạm thầm nghĩ.

Một lát sau, Tô Uyên cũng gọi điện thoại tới:

"Tôi đã dùng hết mạng lưới quan hệ của nhà họ Tô mà vẫn không điều tra được người tên là Châu Cầm, ở thủ đô cũng không có nhà họ Châu."

Tần Trạm cau mày, lẩm bẩm:

"Sao lại như thế? Không thể nào…"

Tô Uyên trầm giọng nói:

"Chỉ có hai khả năng, thứ nhất là người này không tồn tại, thứ hai là quyền lực của nhà họ Tô còn chưa đủ để điều tra ra người này."

Tôi đã biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!