Chương 47: (Vô Đề)

Trần Hạ Lan liên lạc với mẹ mình là Trần Uyên trước.

Báo tin tốt tìm được một vị thần y có thể cứu người bố thực vật của mình cho bà biết.

Trần Uyên mừng đến chảy nước mắt, căn dặn Trần Hạ Lan hết lần này đến lần khác, không tiếc bất kỳ giá nào, cũng phải tìm được cách liên lạc với vị thần y này, cầu hắn ra tay cứu bố cô.

Trần Hạ Uyên gập đầu đồng ý, sau đó cúp máy, đi vào công ty kiến trúc Phương Thị.

Phương Ngạn đã gọi điện cho cô trước, bảo nàng đến công ty một chuyến, giọng điệu rất khẩn trương.

Cô lo lắng không yên chạy ngay đến.

Bên trong công ty kiến trúc Phương Thị, Phương Ngạn đang tức điên lên.

Gã đường đường là đại thiếu gia nhà họ Phương, lại bị tên khốn nạn Sở Trường kia thọc cho một đao.

Ngay trước mặt nhà họ Từ đâm, đâm đến mất hết cả mặt mũi, ngay lập tức khiến gã tức điên lên.

Nhìn thầy Trần Hạ Lan tiến đến, gã đem tất cả sự tức giận của mình đổ lên người Trần Hạ Lan.

"Trần Hạ Lan tao đệch mẹ tám đời tổ tông nhà cô, xem cô đã làm ra chuyện tốt gì đi!"

Trần Hạ Lan sợ đến mức giật này mình:

"Cậu Phương, anh đang làm sao thế?"

Phương Ngạn:

"Nhờ phước của cô, cô xem cô gợi ý cho ông đây cái chủ ý gì rồi."

"Tên khốn nạn Sở Trường kia phản bộ rồi, còn thọc ông mày một đao."

"Ông mày đang rất nghi ngờ, nghi cô dám hợp tác với Sở Trường để đùa bỡn ông đây."

Trần Hạ Lan trợn tròn mắt.

Lúc trước là nàng xui Phương Ngạn , bảo hắn ra lệnh cho tập đoàn không cung cấp vật liệu thép cho xưởng thép của Từ Lam Khiết.

Chỉ là một nhà xưởng vật liệu nhỏ, tuyệt đối không gánh nổi lượt sóng trùng kích này.

Nhưng không ai ngờ được, bọn họ không chỉ vượt qua được, thậm chí còn thọc Phương Ngạn một đao.

Trần Hạ Lan vội vã cầu khẩn nói:

"Phương thiếu, tôi sao dám hợp tác với Sở Trường… Hiểu lầm, đây nhất định là hiểu nhầm rồi."

Phương Ngạn:

"Cô cút ngay cho ông, về sau tất cả công ty dưới sự quản lý của nhà họ Phương, đều không được nhận cô!"

"Đối phó nhà họ Từ, một mình ông mày đối phó được, không cần cô giơ tay múa chân xía vào."

Trần Hạ Lan giống như rơi vào hầm băng, lạnh từ đầu đến chân.

Cô là nhân viên mua vật tư ở Phương gia, lợi lộc kiếm được đủ ăn, ngày qua ngày trôi qua rất thoải mái.

Nhưng nếu mất đi công việc này, chất lượng cuộc sống của cô chắc chắn một trăm phần trăm đi xuống.

Cô hết lời cần xin, thậm chí còn nói ra quy tắc ngầm để van xin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!