Diệp Huyền Tần kiên nhẫn châm cứu lưng của ông chủ Nhậm.
Hai phút nhanh chống trôi qua, Nhậm Tiền mới hồi thần trở lại.
Cô nghiến răng:
"Đồ vô liêm sỉ, anh dám hại đến tính mạng của ba tôi, tôi muốn anh đền tội!"
Từ Huy Hoàng cũng toát mồ hôi hột:
"Diệp Huyền Tần , dừng tay, mau dừng tay, con không cứu được ông ấy đâu."
"Tắt nghẽn mạch máu não, trừ phi mổ sọ não, bất kỳ hành động nào cũng có thể phải trả giá bằng mạng sống!"
Từ Huy Hoàng mắng, Diệp Huyền Tần liền dừng lại.
Tuy nhiên, không phải vì dừng lại theo lệnh của Từ Huy Hoàng , mà là cuộc châm cứu đã kết thúc.
Đối với lần châm cứu này anh thấy rất hài lòng và đi đến chỗ Từ Lam Khiết với một nụ cười:
"Lam Khiết, làm ơn giúp anh rót một cốc nước, cảm ơn."
Từ Lam Khiết phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần, phớt lờ anh.
Bây giờ ông chủ Nhậm vẫn chưa động đậy, cô ấy nghĩ rằng ông chủ đã chết.
Nhậm Tiền cũng nghĩ như vậy.
Cô nghiến chặt hàm răng trắng, hai mắt đỏ hoe:
"Diệp Huyền Tần, tôi muốn anh phải chết, cả nhà anh đều phải bồi táng cùng với ba của tôi."
"Ba, đừng lo lắng, con nhất định sẽ báo thù cho ba!"
Vào lúc này, ông chủ Nhậm, người đã im lặng, đột nhiên mở mắt.
"Tiểu Tiền, con bị sao vậy? Chuyện gì vừa xảy ra!"
A!
Sau khi kêu lên một tiếng, cả hiện trường đều lặng ngắt như tờ.
Ông chủ Nhậm chưa chết, và … ông ta còn tỉnh lại!
Người thanh niên này đã biến sự thối rữa thành một điều kỳ diệu chỉ với một cây kim bạc, và giải được căn bệnh mà chỉ có phương pháp mổ sọ mới có thể giải quyết được?
Phép màu, đây thực sự là một phép màu!
Nhậm Tiền vội vàng chạy đến bên cạnh ba, khóc:
"Ba, ba tỉnh rồi … vừa nãy dọa con sợ muốn chết, con còn tưởng rằng ba …"
"Ba, bây giờ ba cảm thấy thế nào?"
Ông chủ Nhậm nhắm mắt lại cảm nhận thật kỹ.
Một lúc sau, ông đột nhiên mở to mắt, hai mắt phát sáng lên.
"Không thể tin được, không thể tin được, tôi … tôi không còn đau đầu nữa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!