Ngay Tại Buổi lễ Ấy
"Hừm, chỉ một vị trí trong ngành công nghiệp và thương mại với tôi nó chả là gì"
"Nói cho các người được mở rộng tâm mắt, tôi là một trong tứ đại gia tộc ở Lâm Hải này, dõng cái tai lên mà nghe cho rõ, ta chính là nhà họ Đỗ"
"Giết hết cả họ Từ của các ngươi, ta nói thật dễ như ăn cháo"
Mọi người trong nhà họ Từ ai nấy đều vô cùng kinh hãi.
Đứng trước khối tài sản kếch xù của nhà họ Đỗ, thì nhà họ Từ thậm chí không có tư cách quỳ xuống van xin được một chút lòng thương xót
"Làm thế nào bây giờ, chúng ta phải làm gì bây giờ không thế cứ ngồi chờ chết như vậy được?"
Cuối cùng, người chú phản ứng trước.
Anh ta nhanh chóng đưa cho Từ Huy Hoàng một điếu thuốc và tự mình châm lửa.
"Huy Hoàng, Tôi chí ít cũng là anh trai của cậu, cậu…cậu không thể thấy chết không cứu được. Anh vừa rồi nói nhiều quá hóa rồ, cậu đừng cùng mấy người kia mà hiểu lầm tâm ý của anh"
Những người khác thấy thế cũng đứng đậy và xúm lại vây quanh Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu.
"Anh Huy Hoàng à, anh thật sự đã tìm được con rể quí như rồng, cũng phải cho nhà họ Từ chúng ta một chút mặt mũi chứ"
"Tất cả những gì chúng ta nói vừa rồi … phi, cậu cứ xem như gió thoảng qua tai. Tôi còn cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến những điều vừa nãy"
"Còn Hàn Dương, nói gì thì nói nó cũng không sánh bằng với con rể của cậu, kiểu gì cũng không xứng"
"Anh trai, em gái, Diệp Huyền Tần tính tình có chút nóng nảy, nhưng là người rất có khí chất. Cậu ta đã nói mặc kệ chúng ta, anh nhất định phải thuyết phục bằng được cậu ấy"
Từ Huy Hoàng và Lí Ngọc Hoàn được tâng bốc lên tận trời.
Cả hai người họ cả đời thường bị bà con họ hàng coi thường, nay lại được tôn sùng như thần phật, nhất thời không thể thích ứng được. Hai người đỏ mặt, thật là không biết ai hơn ai.
Thỉnh thoảng đáp lại sự nịnh bợ của đám người kia, một trong số họ chỉ biết cười.
Điều tôi tệ nhất ở đây bây giờ là Hàn Dương.
Từ trên cao, ngã bịch xuống bị nhiều người hò hét đánh đập, cảm giác đó… chua chát xiết bao.
Anh †a cầu xin Từ Liên tha thứ, nhưng Từ Liên một cú đá anh ta xuống đất.
Vốn dĩ ban đầu Từ Liên dựa vào Hàn Dương để giữ chặt Lam Khiết.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, huống chỉ Diệp Huyền Tần, hắn còn tự mình đẩy cha ra làm tấm khiên che chắn! Thiệt là làm tức chết!
Sau buổi lễ, Từ Huy Hoàng từ chối yêu cầu lái xe của người chú và đi bộ về nhà cùng với Lý Khả Diệu.
Trên đường đi, bà đột nhiên bật khóc nức nở.
Từ Huy Hoàng trở nên hoảng sợ:
"Bà xã, bà có chuyện gì vậy?"
Lý Diệu Khả vẻ mặt đầy bất bình nói:
"Tôi kết hôn với ông đến nay đã 30 năm, bị người thân của ông ức hiếp hơn 30 năm. Mà Diệp Huyền Tần mới đến nhà chúng ta có mấy ngày họ liền khiến tôi tức chết … Để rồi sao, ông thật vô dụng, còn không bằng thứ tù nhân đi cải tạo lao động."
Từ Huy Hoàng xin lỗi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!