Nấu mì gói cũng chỉ mất vài phút, Nhuế Ngạn đổ mì vào trong bát, đặt lên bàn cơm, lại rót cho Trác Lương một cốc nước.
Khi ăn xong mì đã hơn ba giờ sáng, Nhuế Ngạn vào phòng ngủ chính trải ga giường cho Trác Lương, chăn đã rất lâu không phơi, nhưng cũng may không bị ẩm, coi như khô mát.
Không biết chân anh có thể chịu được hay không, Nhuế Ngạn nghĩ ngày mai phải mang chăn ra ngoài sân phơi, nếu mai trời không đủ nắng thì đành mượn máy sấy của nhà hàng xóm vậy.
Ối. Nhuế Ngạn mải nghĩ ngợi, quay người lại, suýt nữa va vào Trác Lương trên xe lăn, lùi lại một bước, ngã ngồi xuống giường.
Cháu không sao chứ?
Trác Lương hỏi cô.
Dạ? Nhuế Ngạn đứng lên, tiện tay vỗ vỗ ga giường,
"Cháu chuẩn bị xong rồi, chú nghỉ ngơi đi ạ, giờ khuya quá."
Ừ, cảm ơn cháu nhé.
Không có gì đâu ạ. Nhuế Ngạn thoáng khựng lại,
"Cháu ra ngoài trước đây, chú Tiểu Trác nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Nhuế Ngạn đi được mấy bước mới chợt nhớ ra gì đó, vào WC lấy quần áo của Trác Lương ra, còn nói thêm:
"Cháu có đặt một cốc nước trên tủ đầu giường, buổi đêm nếu khát thì chú uống nhé."
Ừ. Trác Lương đáp lời.
Nhuế Ngạn không còn lý do ở lại đây, mở cửa đi ra ngoài, khi đóng cửa, cô nhìn thấy Trác Lương quay lưng về phía cửa phòng, không hề nhúc nhích mà ngồi yên trên xe lăn.
Cửa phòng đóng Lạch cạch một tiếng, ngăn lại ánh sáng trong phòng ngủ.
Nhuế Ngạn đứng ngoài cửa, không lập tức rời đi mà ở lại nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Cô đợi rất lâu, mới thấy trong phòng truyền ra một tiếng vang, âm thanh không lớn, hình như là tiếng gậy tiếp xúc với sàn nhà.
Nhuế Ngạn chờ đến khi trong phòng ngủ yên tĩnh mới vào WC phòng khách giúp Trác Lương giặt quần áo, dòng nước màu đỏ từ kẽ ngón tay cô chảy ra, đầu ngón tay Nhuế Ngạn không kìm được run rẩy.
Nhuế Ngạn phơi quần áo ngoài sân, sau đó mới đi tắm rửa.
Tắm rửa xong, cô ôm chăn gối ra khỏi thư phòng, đặt lên sô pha.
Phòng khách gần phòng ngủ chính, chỉ cần nhấc đầu là có thể nhìn thấy, dù đóng cửa, nhưng tóm lại gần anh hơn, trong lòng cô cũng yên tâm hơn.
Cô không quên, mấy tiếng trước, anh còn đang cầm một con dao định cắt cổ tay.
Nhuế Ngạn nghĩ vậy, tìm con dao kia trong ba lô.
Dưới ánh đèn, lưỡi dao tản ra ánh sáng lạnh lẽo, chuôi dao màu đen loang lổ dấu vết theo năm tháng.
Chắc hẳn anh rất thích con dao này, cho nên lúc nào cũng cầm trong tay thưởng thức.
Song cũng chính con dao này vừa rồi đã cắt lên cổ tay anh.
Nhuế Ngạn tắt đèn, nằm trên sô pha, đầu hướng về phía phòng ngủ chính, rõ ràng rất mệt, mệt đến mức ngáp liên tục, mắt cay xè chảy nước, nhưng nhắm mắt lại trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ, vô cùng tỉnh táo.
Nếu ai đó đã có ý định hủy hoại bản thân, tuyệt đối không thể biến mất trong một chốc một lát.
Cảm giác từ trên mây rơi xuống nhất định không dễ chịu, huống chi là người đã từng tâm cao khí ngạo như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!