Chương 4: (Vô Đề)

Nhuế Ngạn cũng không biết bản thân mình nghĩ như thế nào, chỉ là khi Trác Lương muốn cô giúp anh, cô không hề do dự mà nói Vâng ạ

So với Nhuế Ngạn còn đang mơ màng, Trác Lương dường như rất bình tĩnh.

Không, làm một người vừa mới tự sát không thành, phải nói là vô cùng bình tĩnh.

"Hàng ngày vào khoảng thời gian này dì Vương sẽ xuống tầng vứt rác, nhân lúc này cháu đẩy chú xuống tầng đi."

Trác Lương vừa mới dứt lời, bỗng nghe thấy tiếng dì Vương mở cửa đi ra ngoài.

Nhuế Ngạn đẩy anh ra ngoài, nhìn thấy cây gậy chống ngoài cửa, Trác Lương khẽ nói:

"Cháu mang theo cả cái này đi!"

Nhuế Ngạn nghe thấy trong giọng nói của anh ẩn chứa nỗi cô đơn.

Trong thời gian dì Vương đi thang máy, ngoại trừ sự khó khăn khi đẩy xe lăn qua cửa chống trộm, hai người dễ dàng ra khỏi chung cư căn hộ.

Nhuế Ngạn nhớ rất rõ đường, đẩy Trác Lương đến cổng lớn khu đô thị.

Đừng đi ra cổng. Trác Lương mở miệng,

"Cho chú mượn điện thoại của cháu một lát được không."

Nhuế Ngạn mở khoá điện thoại rồi đưa cho anh, thấy anh ấn một dãy số rồi gọi, cô đẩy anh vào một góc bí ẩn, phòng ngừa dì Vương phát hiện không thấy bọn họ đâu lại tìm ra.

Người được Trác Lương gọi nhấc máy rất nhanh, Trác Lương chỉ nói một câu Bân Tử.

Bên kia hét lớn một tiếng như điên:

"Lão Trác hả? Là Lão Trác phải không?"

Tiếng to như vậy, ngay Nhuế Ngạn cũng nghe thấy, còn cả sự kích động ẩn giấu bên trong, cách điện thoại Nhuế Ngạn cũng có thể nghe ra.

Trác Lương giơ điện thoại ra xa, bên kia vẫn đang kích động hét to.

Câm miệng.

Trác Lương vừa nói, bên kia như bị đánh một gậy, tiếng kích động đột nhiên im bặt.

"Anh lớn, tìm em có chuyện gì thế?" Anh lớn đã bặt âm vô tín gần nửa năm, mọi người đều lo lắng đến phát điên.

"Tôi cần cậu giúp một việc."

Trác Lương nói tên khu đô thị ra,

"Giúp tôi xử lý camera ở đây."

Nhuế Ngạn không nói, Trác Lương cũng đoán ra cô tìm đến đây như thế nào, tối nay chỉ có mình Trác Hiểu Thiên tới đây, chắc chắn Nhuế Ngạn đã đi theo cậu tới.

Anh biến mất nhất định người nhà sẽ trích xuất camera, nếu là người khác thì thôi, hiện tại Nhuế Ngạn cũng coi như là một nửa của Lục gia.

Nếu để người nhà biết việc anh rời đi liên quan đến nhà họ Lục, chỉ sợ lại dậy lên phong ba.

Bên kia hành động rất nhanh, chỉ hơn mười phút đã gọi lại:

"Anh lớn, camera em đã xử lý, bây giờ hai người đi ra cổng khu đô thị đi, camera dọc con đường này hỏng rồi, anh chờ ở cổng, để em tìm người qua đón anh."

Bao lâu nữa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!