Nhuế Ngạn ngủ một giấc từ 3 giờ chiều hôm trước đến 5 giờ sáng hôm sau, suốt mười bốn tiếng đồng hồ, ngủ mụ mị đầu óc, nhân lúc Trác Lương còn chưa dậy, Nhuế Ngạn lặng lẽ trốn đi.
Hôm sau đài truyền hình có một người tự xưng là giám đốc bộ phận quảng cáo tới trao đổi với Mễ Nhân.
Thêm quảng cáo vào chương trình chẳng phải là việc gì khó, đặc biệt là quảng cáo lại bị bán đứt, sửa cho chương trình chỉ có một quảng cáo rất đơn giản.
Do đó là quảng cáo của Trác Lương nên Nhuế Ngạn cũng bàn bạc lại với đạo diễn, thay đổi hình thức chương trình, đúng như Tống Mạc Ngu nói, trong lúc trò chuyện, hai người uống một ly rượu vang đỏ, ăn chút chao… Không, ăn chút đồ tráng miệng kiểu Tây, bầu không khí trong chương trình sẽ thêm thoải mái, nhẹ nhàng.
Người đại diện của Trác Hiểu Thiên chủ động gọi đến trao đổi, hẹn ngày mai ghi hình, do cuối tuần phải phát sóng nên thời gian rất khẩn trương.
Lại là một ngày bận rộn, ngày mai Trác Hiểu Thiên sẽ tới ghi hình thế nên hôm nay phải chuẩn bị rất nhiều việc, khi Nhuế Ngạn rời khỏi đài truyền hình đã hơn 10 giờ tối.
Nhuế Ngạn đứng trước cổng đài truyền hình suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định về khách sạn với Mễ Nhân.
Chưa kịp lên xe, anh Lưu bỗng xuất hiện trước mặt cô:
"Nhuế tiểu thư, tôi tới đón cô về nhà."
Nhuế Ngạn: ……
Nhuế Ngạn không còn cách nào khác, chỉ có thể lên xe anh Lưu, đưa Mễ Nhân về khách sạn, Nhuế Ngạn nghĩ cô trở về khách sạn, không muốn đi cùng anh Lưu, anh Lưu cũng không thể cưỡng ép cô.
Nào biết khi cô trở lại khách sạn, giám đốc khách sạn lại bảo cô rằng phòng của cô đã hết kỳ hạn, khách sạn lại không có phòng cho cô.
Nhuế Ngạn sửng sốt: Vì sao?
Giám đốc khách sạn liên tục xin lỗi nhưng lại không giải thích gì thêm.
Anh Lưu bên cạnh yên lặng giải thích:
"Vì khách sạn này của nhà họ Trác."
Nhuế Ngạn: ……
Nhuế Ngạn thu dọn hành lý của mình, sau đó trả phòng rời đi trước ánh mắt đầy tò mò của Mễ Nhân.
Nói cách khác, cô bị khách sạn đuổi đi.
Chú Tiểu Trác, chú thật tàn nhẫn!
Thật ra cô không bài xích việc ở cùng với Trác Lương, dù sao đâu phải chưa từng sống chung, chẳng qua là cô thấy hơi căng thẳng… Hơi thấp thỏm… Còn hơi ngượng ngùng…
Hai năm trước, lòng cô còn bình tĩnh, hiện tại lại không thể bình tĩnh nổi.
Đến dưới nhà, anh Lưu dừng xe, giúp cô xách hành lý vào thang máy lên tầng, cửa thang máy chưa kịp đóng lại, một bàn tay vươn vào, chặn cửa thang máy đang sắp đóng lại, sau đó một người bước tới.
Tống Mạc Ngu nhìn thấy Nhuế Ngạn thì toét miệng cười: Hi…
Đến khi nhìn thấy vali của Nhuế Ngạn, biểu cảm trên mặt ghi rõ
"Tôi hiểu, tôi hiểu mà".
Nhuế Ngạn đỏ mặt, ra vẻ như không có việc gì chào hỏi anh ấy: Chào Tống tổng.
Cửa thang máy đóng lại, con số màu đỏ không ngừng tăng lên.
"Ông chủ của tôi có ở nhà không?" Tống Mạc Ngu hỏi cô.
Chắc là có. Nhuế Ngạn kinh ngạc quan sát Tống Mạc Ngu, anh ấy dựa người vào một góc, tóc tai rối bời, hốc mắt hõm sâu, bộ dạng phờ phạc, hoàn toàn thua xa người chuyện trò vui vẻ, nói mấy câu làm Trác Khiêm biến sắc mặt mà cô nhìn thấy hôm qua!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!