Nhuế Ngạn gọi xe đi từ bệnh viện tới Lục gia, trong nhà, ông cụ Lục, Lục Mạn Huệ, bác Lục Thế Kiệt, còn cả Lục Mạn Thơ đều có mặt, trông bộ dáng như đang đợi cô tới.
Có lẽ điều tốt nhất nhà họ Lục từng làm cho Nhuế Ngạn là đón cô đi khỏi nhà bà nội.
Khi đó cô dì chú bác không ai muốn nhận nuôi cô, coi cô là tai họa, lúc này Lục gia ra mặt giúp cô trả hết nợ nần, mang cô tới Lục gia.
Cho dù Lục gia đối xử với cô như thế nào, năm xưa quả thực bọn họ đã cứu vớt cô khỏi tuyệt cảnh.
Trong tiệc mừng thọ hằng năm, ông cụ Lục luôn ra vẻ thân thiết hỏi cuộc sống, công việc gần đây của cô thế nào, Nhuế Ngạn nghiêm túc trả lời, nếu cứ như trước đây thì cô chỉ cần trình diện một lúc là có thể rời đi.
Nhưng hôm nay, sau khi dò hỏi xong, ông cụ Lục lại tiếp lời:
"Chương trình kia của cháu ông đã xem rồi."
Nhuế Ngạn nhất thời không biết đáp lại thế nào, nên nói
"Ồ, vậy ông cảm thấy thế nào?" hay là
"Vậy ông ngoại cảm thấy cháu biểu hiện như thế nào?"
Suy cho cùng quan hệ của bọn họ không như gia đình bình thường, thật ra quan hệ giữa họ là kẻ bố thí và người được bố thí.
Nhuế Ngạn mỉm cười, không nói tiếp.
"Đài truyền hình của cháu có người tên là Huệ Nghệ Văn đúng không?" Lục Thế Kiệt tiếp lời.
Huệ Nghệ Văn?
Vâng. Nhuế Ngạn cảm giác hiện tại nhắc tới Huệ Nghệ Văn cũng không phải chuyện gì tốt, thu lại nụ cười miễn cưỡng.
"Thế thì tốt rồi, cháu xem có thể để Huệ Nghệ Văn dẫn chương trình cũng cháu được không, cháu dẫn dắt cô ấy."
Gì ạ? Nhuế Ngạn tưởng bản thân mình nghe nhầm.
"Bác đã hỏi trưởng đài Viên của cháu rồi, chương trình phỏng vấn thế này có thêm MC cũng không khó." Lục Thế Kiệt còn nói thêm.
"Bác hỏi đài trưởng Viên ở chỗ cháu? Tại sao cháu không nhận được tin gì ạ?" Đài trưởng Viên là phó giám đốc đài truyền hình, giám đốc sắp về hưu, từ khi Nhuế Ngạn tới đài truyền hình cũng chỉ gặp đài trưởng Viên, mọi việc lớn nhỏ đều do ông ta xử lý.
"Đài trưởng Viên sợ xảy ra mâu thuẫn nên muốn bác thông báo trước cho cháu một tiếng." Lục Thế Kiệt nói.
Thông báo trước một tiếng, cũng có nghĩa đã đưa ra quyết định, chẳng qua chỉ nói với cô một tiếng mà thôi.
"Cháu có thể hỏi một chút về quan hệ giữa Huệ Nghệ Văn với mọi người trong nhà không?"
"Thật ra không có quan hệ gì với mọi người trong nhà, nhưng gần đây công ty có dự án hợp tác với Vương tổng của công ty Đông Tiến." Lục Thế Kiệt nhìn cô, thân thiết cười nói:
"Cháu cũng là một phần của Lục gia, nên làm gì đó cho gia đình chứ."
Thật ra ông ta đã quá coi thường Nhuế Ngạn, nghe mấy lời này, sắc mặt cô chưa từng thay đổi, còn có thể bình tĩnh đối thoại với ông ta.
"Huệ Nghệ Văn là bạn gái mới của Vương tổng."
Lục Mạn Huệ giải thích cho cô.
"Ông ngoại, bác, chương trình này do một tay cháu làm lên, trong đó còn liên quan đến hợp đồng giữa công ty cháu với đài truyền hình, làm như vậy không ổn."
Nhuế Ngạn nói.
"Lần hợp tác này với Vương tổng rất quan trọng, trao đổi từ lâu mà vẫn chưa xong, may mà Mạn Huệ lại là bạn của Huệ Nghệ Văn nên mới tìm được một cơ hội như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!