Triệu Khanh Nho kiến nghị với Trác Lương nên tới bệnh viện ở vài ngày trước, kiểm tra cẩn thận lại một lần nữa, sau đó căn cứ vào kết quả kiểm tra để bắt đầu trị liệu.
Sáng hôm sau, Nhuế Ngạn sửa soạn quần áo và đồ dùng cá nhân cho Trác Lương, Triệu Khanh Nho tự mình lái xe đón Trác Lương vào bệnh viện.
Trác Lương nhìn Nhuế Ngạn bận rộn sửa soạn đồ đạc cho anh, khuôn mặt nhỏ ủ rũ, chỉ thiếu khắc lên bốn chữ Cháu không vui vẻ.
Nhuế Ngạn, lại đây.
Trác Lương vẫy tay với cô.
Nhuế Ngạn đi tới, cúi đầu nhìn mũi chân không nói lời nào.
"Mấy ngày nay chú không ở nhà, buổi tối ngủ cháu nhớ đóng kỹ cửa sổ, trời tối không nên đi lại bên ngoài…"
"Chú đã không ở nhà thì cháu về trường ở vậy."
Nhuế Ngạn đột ngột cắt ngang lời anh.
Trong lòng Trác Lương cũng trăm mối ngổn ngang, anh sống chung với Nhuế Ngạn mấy tháng, Nhuế Ngạn nghĩ gì anh hiểu rõ, bỗng dưng chẳng biết nên nói gì.
Nhuế Ngạn biết anh nằm viện để trị liệu thân thể, nhưng anh đi, trong nhà chỉ còn lại một mình cô, trong lòng chợt cảm thấy chua xót.
"Cháu đi nộp viện phí đây."
Nhuế Ngạn nói với Trác Lương một tiếng rồi xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Nhuế Ngạn…… Trác Lương gọi cô vài tiếng nhưng cô lại chẳng nghe thấy.
Trác Lương thở dài, cầm điện thoại gọi cho Triệu Khanh Nho.
Nhuế Ngạn tới chỗ thanh toán viện phí, do tất cả mọi thứ đều nhờ Triệu Khanh Nho chuẩn bị, Nhuế Ngạn cũng không biết phải trả bao nhiêu, đến khi nhân viên báo giá Nhuế Ngạn mới sửng sốt.
Phòng đơn cao cấp, thuốc nhập khẩu, những thứ này đều không rẻ.
Đúng lúc Nhuế Ngạn định gọi Ngải Tiểu Á mượn gấp một số tiền, một bàn tay giơ vào cửa sổ: Quẹt thẻ cho tôi.
Vâng, bác sĩ Triệu.
Nhân viên thu ngân nở một nụ cười duyên dáng với Triệu Khanh Nho.
"Màu son hôm nay của cô thật đẹp." Triệu Khanh Nho khen.
Cảm……
"Nhưng không hợp với cô, màu da cô hơi tối, màu son lại quá sáng." Triệu Khanh Nho lại bổ sung thêm một câu.
Người ngồi bên trong lập tức thu lại nụ cười, lạnh mặt quẹt thẻ, in hoá đơn đập xuống bệ cửa sổ:
"Bác sĩ Triệu, anh xứng đáng độc thân cả đời lắm."
Triệu Khanh Nho cười ha ha, lấy ra một hộp Macaron (1) đưa qua:
"Này, coi như tôi nhận lỗi."
Người ngồi bên trong lại mặt mày hớn hở, liên tục Cảm ơn bác sĩ Triệu.
Hai người ầm ĩ như vậy, Nhuế Ngạn lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt buồn rầu.
Triệu Khanh Nho đi đến bên cạnh cô, hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!