Triệu Khanh Nho tự mình dẫn Trác Lương đi làm kiểm tra, Du Hi và Nhuế Ngạn chờ bên ngoài.
Du Hi nhìn Nhuế Ngạn nôn nóng đi qua đi lại trên hành lang, nhìn đến hoa mắt.
Cháu… Sau này không thể gọi ba chữ cháu gái nhỏ rồi,
"Nhuế Ngạn, cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, đừng căng thẳng như vậy."
Sao cô có thể không căng thẳng được, nếu sau khi kiểm tra xong bác sĩ nói anh không còn hy vọng gì, chỉ sợ chú Tiểu Trác sẽ mất hết niềm tin.
Trước nay Nhuế Ngạn chưa từng hồi hộp đến thế, tim đập nhanh đến mức làm cô khó thể hít thở.
"Chân cô chưa khỏi, ngồi xuống trước đi."
Nhuế Ngạn như không nghe thấy, vẫn đi qua đi lại trên hành lang, một giây cũng không ngừng.
Nhuế Ngạn căng thẳng quá mức, còn lây sang cả người bên cạnh, Du Hi tự dưng cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn.
Khi Trác Lương và Triệu Khanh Nho đi ra, nhìn thấy mỗi người một bên, xoa tay đi lại như chong chóng.
"Ơ ơ, hai người đang quay chong chóng đấy hả, bệnh viện mời đến diễn xiếc ư? Một ngày trả bao nhiêu tiền thế?"
Nếu Triệu Khanh Nho không nói lời nào, đứng yên tại chỗ, trên người tràn ngập vẻ lịch sự nhã nhặn, còn hơi mang khí chất u buồn cổ điển, nhưng vừa mở miệng, u buồn gì, cổ điển gì đều tan biến.
Nhuế Ngạn chẳng còn tâm trạng nghe họ đấu võ mồm, đi đến bên cạnh Trác Lương:
"Chú Tiểu Trác, thế nào rồi ạ?"
Trên trán Trác Lương đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, có vẻ lần kiểm tra này không hề nhẹ nhàng.
Nhuế Ngạn lấy khăn giấy trong túi sách ra lau mồ hôi trên mặt cho Trác Lương.
Triệu Khanh Nho liếc Nhuế Ngạn một cái, thu hồi tầm mắt, lại nhìn cô một cái, lại thu hồi tầm mắt, không nhịn được lại nhìn thoáng qua……
Chú Tiểu Trác?
Cách xưng hô này… Chẳng lẽ là…
Mọi người cùng về văn phòng của Triệu Khanh Nho, Triệu Khanh Nho ngồi xuống sau bàn làm việc.
"Mọi người muốn uống gì?"
Không đợi mọi người nói, Triệu Khanh Nho lại tự đáp:
"Không uống hả? Được rồi, vậy tôi không khách khí nữa nhé."
……
Bọn họ ngồi đợt trong văn phòng một lát, y tá đưa phim chụp vừa rồi của Trác Lương tới, Triệu Khanh Nho đọc phim chụp thật lâu, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm trọng.
"Bây giờ tôi sẽ nói về tình trạng của Lão Trác."
Cuối cùng Triệu Khanh Nho cũng buông phim chụp rồi mở miệng.
Vừa nghe thấy nói về tình trạng của anh, Nhuế Ngạn đã căng thẳng nay lại càng thêm căng thẳng.
Dường như nhận ra Nhuế Ngạn không ổn, Trác Lương vỗ về mu bàn tay cô.
Nhuế Ngạn không hề suy nghĩ nắm lấy tay Trác Lương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!