Chương 19: (Vô Đề)

Nhóm WeChat trò chuyện vô cùng náo nhiệt, chỉ một câu của Nhuế Ngạn đã gợi lên rất nhiều chuyện cũ đau khổ, mọi người đều từng bị lão Trác tra tấn.

Trác Lương ở bộ đội rất lạnh lùng kiêu ngạo, không làm quen thân thiết với ai, lúc nói thì nhả ra từng chữ, lúc nhìn người khác lại nhìn bằng nửa con mắt, đôi khi còn khinh thường nhìn.

Ở một nơi cần sự đoàn kết của cả đội, loại người này sẽ trở nên bất hòa, làm thế nào để anh nhanh chóng thay đổi tính tình, chỉ đạo viên của liên đội đành đưa ra quyết định, để Trác Lương làm công việc của chỉ đạo viên mấy tháng.

Chỉ đạo viên phải làm gì?

Chính là chuyên nói chuyện với người khác.

Cậu không thích nói chuyện đúng không?

Cậu thích kiêu ngạo lạnh lùng với người khác đúng không?

Cậu thích nói nhả từng chữ đúng không?

Nào nào nào, làm chỉ đạo viên một thời gian đi, tất cả chuyện cá nhân, tình trạng gia đình, đặc điểm tính cách, sở thích sở trường đặc biệt, tình hình tư tưởng đều phải hiểu biết, binh lính yêu đương kết hôn cậu cũng phải rõ ràng, ngay cả kế hoạch hoá gia đình cũng là công việc của chỉ đạo viên…

Làm không tốt, mời cút đi nuôi lợn nhá!

Nhuế Ngạn hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, vừa thở dài, vừa mở Weibo ra, tìm Weibo chính thức của Quân đội nhân dân, like toàn bộ mấy bài đăng gần đây trên Weibo.

Quốc gia thật là lợi hại, có thể biến một tên cao ngạo lạnh lùng thối tha thành một Đường Tăng lắm lời, có muốn không bội phục cũng không được.

Mẹ Tổ quốc thân yêu, chẳng có gì mà người không làm được cả, chúng con kính nể người!

Bân Tử gửi tin nhắn cho cô: Cháu gái nhỏ, lão Trác có đến bệnh viện làm phục hồi chức năng không?

Bân Tử biết chuyện lão Trác rời khỏi nhà, nhưng không nói với mọi người trong nhóm.

Nụ cười trên mặt Nhuế Ngạn biến mất, im lặng rất lâu.

Việc này không phải cô không nghĩ tới, nhưng chân là đề tài cấm kỵ giữa cô với Trác Lương, cô không dám nhắc đến.

– Việc phục hồi chức năng cho chân rất quan trọng, không thể chậm trễ, nếu kéo dài thì cơ hội hồi phục sẽ càng ngày càng nhỏ.

Bân Tử lại nói.

Bân Tử nói rất có lý, nhưng việc này nên nói với Trác Lương như thế nào?

Bình thường Trác Lương luôn mang bộ dáng hoà nhã dễ nói chuyện, nhưng nếu nhắc đến việc kia lại khó mà đoán trước.

Nhuế Ngạn suy tư hai ngày, nhân dịp vào một buổi tối đẩy Trác Lương ra ngoài đi dạo, thật cẩn thận nhắc đến chân anh.

"Chú Tiểu Trác ơi, chú đã tới đây lâu như vậy rồi, chân của chú có phải đến bệnh viện khám lại không ạ?"

Cảm xúc của Trác Lương nháy mắt trở nên âm u, mặc dù anh không nói lời nào, nhưng đi theo phía sau anh cũng có thể cảm giác được bầu không khí rất nặng nề.

Buổi tối hôm đó trời đổ mưa to, sớm hôm sau khi Nhuế Ngạn nhìn thấy Trác Lương, anh vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua, vẻ mặt mệt mỏi, rõ ràng cả một đêm không ngủ.

Mấy ngày sau đó, Trác Lương đột nhiên trở nên xa cách, lại quay về trạng thái trước đây, mỗi ngày nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người, vẫn sẽ trò chuyện, thỉnh thoảng cũng sẽ cười, nhưng lại khiến người khác có cảm giác không xa không gần, suy sút tinh thần.

Nhuế Ngạn không dám nhắc lại chuyện này nữa.

Từ nhóm chat

"Binh lính nào không muốn xử lý thiếu gia phúc hắc thì sẽ không phải là binh lính tốt", Nhuế Ngạn cũng láng máng biết được một số chuyện về Trác Lương.

Trác Lương từ Học viện quân sự gia nhập bộ đội, gia cảnh tốt, ngoại hình ưa nhìn, bằng cấp tốt, sau khi gia nhập bộ đội, bỗng trở nên khác biệt, bị bọn họ gọi là tên lính thiếu gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!