Chú bộ đội khiêm tốn được cô nàng mê muội đẩy về nhà.
Nhuế Ngạn rất phấn khích, đúng vậy, chính là phấn khích.
Trác Lương nhìn cô gái vừa ngân nga hát vừa quét nhà, thầm khó hiểu, anh chỉ tiện tay bắt trộm thôi mà, sao cô lại vui đến thế nhỉ.
Trác Lương bóc hạt dẻ, bỏ vào đĩa, mở miệng hỏi cô:
"Nhuế Ngạn, cháu có muốn ăn hạt dẻ không?"
Cháu muốn ba hạt ạ. Nhuế Ngạn quay đầu lại, cười tủm tỉm duỗi ba ngón tay với anh.
Cháu vui lắm hả? Trác Lương cầm hạt dẻ lên ăn.
Vừa nhắc tới chuyện này, Nhuế Ngạn lại không nhịn được hưng phấn, xỏ dép chạy lạch xạch lạch xạch đến bên người Trác Lương:
"Chú Tiểu Trác, vừa rồi chú thật là ngầu, siêu ngầu, ngầu ơi là ngầu luôn."
"Cháu đã nói vậy vô số lần rồi."
Trác Lương không khỏi lắc đầu, giơ đĩa ra, Ăn đi này.
Nhuế Ngạn cầm hạt dẻ bỏ vào miệng, vừa ăn vừa thoả mãn lắc đầu:
"Chú Tiểu Trác à, chú không hiểu được tâm trạng của cháu lúc này đâu." Trong khoảnh khắc đó, Nhuế Ngạn như gặp được người đàn ông mặc quân trang màu xanh lục, thân hình thẳng tắp, nắm giữ tất cả trong tay năm xưa.
Chú Tiểu Trác của cô chỗ nào cũng tuyệt hết.
Nhuế Ngạn vui như nhặt tiền, cầm cây lau nhà lau qua lau lại, chỉ thiếu điều tung tăng nhảy múa.
Nếu cô có đuôi, có lẽ lúc này đã giơ cao lên trời.
Cảm xúc của một người sẽ ảnh hưởng tới người khác, cũng sẽ ảnh hưởng tới bầu không khí gia đình, do Nhuế Ngạn vui vẻ, cả căn phòng cũng như chìm trong niềm vui sướng, Trác Lương dựa vào xe lăn, nghe Nhuế Ngạn ngân nga Quốc ca, tâm trạng bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tối qua trời đổ mưa nhỏ, sáng sớm lại có gió thoảng, vừa mở cửa phòng đã có một luồng khí ẩm ướt tràn vào.
Nhuế Ngạn đứng hít không khí trong lành ngoài sân, vươn vai, sau đó vào bếp nấu bữa sáng.
Vừa mới lấy trứng gà ra khỏi tủ lạnh, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Nhuế Ngạn ra mở cửa, ngoài cửa có ba người đang đứng.
Một người là tổ trưởng tổ dân phố dì Dương, còn có một người phụ nữ dẫn theo một chàng trai mười bảy mười tám tuổi, trong tay hai người xách theo vài cái túi.
Hai người tổ trưởng Dương dẫn đến chính là nữ chủ nhân và con trai của căn hộ bị trong ngày hôm qua, tối qua mọi người ra ngoài đi dạo, chưa kịp về nhà đã nhận được điện thoại rằng nhà bị trộm.
Tên trộm kia đã theo dõi rất lâu, bình thường ban ngày nhà họ có giúp việc, buổi tối cũng có người, không dễ ra tay.
Nhưng mỗi ngày sau bữa tối sẽ ra ngoài tản bộ, ít nhất một tiếng mới về, ngày nào cũng vậy, tên trộm kia nhân lúc đó đã lẻn vào, không ngờ lại gặp tổ trưởng Dương.
"May mà có Tiểu Trác, nếu không tên kia đã chạy thoát rồi." Tổ trưởng Dương bưng cốc nước Nhuế Ngạn rót lên uống một ngụm, trong lòng còn sợ hãi,
"Tiểu Trác à, cháu không biết đâu, tối qua sau khi đến đồn công an, họ còn tìm thấy dao trong người tên đó đấy."
Nhuế Ngạn giật thót, không khỏi liếc nhìn Trác Lương, nhưng vẻ mặt Trác Lương rất bình tĩnh.
"Đúng vậy, cảm ơn cháu, nếu không có cháu, có lẽ nhà dì đã phải chịu tổn thất lớn." Bà Ninh lên tiếng cảm ơn.
"Dì khách khí quá, đó cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi ạ." Trác Lương lễ phép gật đầu.
"Tên đó đã bị bắt rồi, nhà dì còn mất mát gì không ạ?" Nhuế Ngạn hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!