Trác Lương thấy Nhuế Ngạn đi rồi lại quay lại thì thấy nghi ngờ, Nhuế Ngạn cũng không nhiều lời, chỉ nói kỳ thực tập của mình đã hết, sắp tới không phải đến đài truyền hình nữa.
Trác Lương học đại học ở trường quân đội, không có cái gọi là thực tập, nhưng cũng biết kỳ thực tập kết thúc chắc hẳn sẽ không tùy tiện như vậy.
Đêm qua còn làm việc đến rạng sáng, hôm nay lại dậy sớm đi làm, chưa được mấy tiếng đã trở về rồi nói kỳ thực tập kết thúc, thật sự rất kỳ lạ.
Nhưng Nhuế Ngạn cũng không vì chuyện này mà khó chịu, tâm trạng có vẻ không tệ, cô không muốn nói gì, Trác Lương cũng cũng chỉ làm như không biết.
Đối với chuyện nghỉ việc ở đài truyền hình, Nhuế Ngạn không quá để ý, công việc này do giáo sư Hạ giới thiệu cho cô, thầy coi trọng Nhuế Ngạn, cảm thấy Nhuế Ngạn thông minh hơn người, thế nên bằng lòng trao cơ hội cho Nhuế Ngạn, còn cảm giác lớn nhất của Nhuế Ngạn đối với công việc ở đài truyền hình đó là giúp cuộc sống của cô có mục tiêu.
Không thân không thích, không có áp lực cuộc sống, không có khát khao với tương lai, đôi khi, Nhuế Ngạn cũng chẳng biết bản thân mình tồn tại vì điều gì.
Hiện giờ việc đã không còn, có lẽ chỉ làm cuộc sống vốn đã nhạt nhẽo của cô lại mất thêm sắc thái mà thôi.
Chuyện khiến cô đau đầu lúc này chính là hai mươi vạn trong túi, số tiền đó đúng là củ khoai lang bỏng tay, cô không thể nhận, cần phải tìm được người đại diện của Ninh Điềm để trả lại cho anh ta.
Nhưng biết tìm như thế nào?
Người ta là tiểu hoa đán nổi tiếng, cô chỉ là người bình thường, ở đài truyền hình còn có thể gặp, hiện tại không ở đài truyền hình, muốn gặp khó như lên trời.
Nghĩ đến đó, Nhuế Ngạn đang bóc hạt dẻ, đối với những món ngọt như thế này, Nhuế Ngạn cũng chẳng thích ăn, hai ba hạt còn được, nhiều thì ngấy đến sợ.
Nhuế Ngạn để hạt dẻ đã bóc vào một cái đĩa nhỏ, đưa cho Trác Lương:
"Chú Tiểu Trác, chú ăn thử đi ạ."
Đồ đã bóc ở ngay trong tay, không ăn thì thật không nể tình, Trác Lương chẳng chối từ, nhận đĩa cầm một hạt lên bỏ vào miệng.
"Thế nào ạ, chú thấy có ngon không?"
Nhuế Ngạn nhìn anh với ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Một số việc nào đó suy nghĩ của mọi người luôn giống nhau, bạn cho họ thứ gì thì sẽ mong chờ người đó khen ngợi.
Cũng được.
Trác Lương gật đầu, giọng điệu bình thản, không có gì thay đổi, nhưng lại cầm thêm một hạt bỏ vào miệng.
Nhuế Ngạn thấy anh liên tục ăn hạt dẻ trong đĩa, tâm trạng cũng trở lên vui vẻ hơn.
Không phải tới đài truyền hình, khoảng thời gian này chẳng có việc gì làm, Nhuế Ngạn định nhân dịp lúc nghỉ sẽ xuống bếp nâng cao tay nghề.
Lên Baidu tìm vài món phổ thông, buổi tối, Nhuế Ngạn nấu hai món dựa theo thực đơn.
Khi bưng lên bàn, Nhuế Ngạn rất đắc ý:
"Chú Tiểu Trác, bắp cải xào tỏi, cà tím xào."
Trác Lương nhìn cải trắng và cà tím xào trên bàn, chẳng khác trước là bao, mặt không đổi sắc, nhấc đũa ăn cơm.
Tuy bộ dáng không khác với cải trắng và cà tím xào trước đó, nhưng đổi tên, hương vị cũng được nâng tầm, đúng là ngon hơn nhiều, chỉ riêng món bắp cải xào tỏi dùng bắp cải để nấu này, thật ra đây là lần đầu tiên Trác Lương thấy.
"Trong nhà mình không có cải ngồng, cháu đành thay thế bằng bắp cải, đều là thức ăn mà, chắc là không khác mấy đâu ạ."
Nhuế Ngạn cũng cầm đũa gắp thức ăn vào miệng, thật ra cô căn bản không biết rau cải trong thực đơn là gì, ngay cả rau chân vịt với cây cải dầu cô còn không phân biệt được nữa là.
"Ừ, cháu thông minh lắm."
Trác Lương khen cô một câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!