Sao buồn vậy con? Má Ba lại thấy Duy Thanh ngồi chống cằm nghĩ ngợi.
Duy Thanh ngẩng mặt lên. Má.
"Sao, lại không thích đi học à?" Bà ngầm đoán.
Duy Thanh đứng dậy ôm má. Dạ không.
Sao lại không? Bà thắc mắc hỏi.
"Con muốn đi làm nuôi má." Anh đáp.
Bà hiểu ra vấn đề của cu cậu.
"Con thấy mấy anh chị đi làm, nên muốn đi theo đúng không?"
Anh gật đầu. Dạ.
Bà khẽ cười.
"Má biết con thương má. Nhưng nếu con muốn đi làm thì phải đi học đã."
Duy Thanh không hiểu lắm.
"Con muốn đi làm luôn, con không muốn đi học nữa."
Bà thấy con mình thật ngây ngô. Cu cậu vẫn chưa hiểu gì về đời.
"Má biết. Nhưng con cần phải đi học, phải kiếm cái chữ, sau đó mới đi làm được. Với lại người ta chỉ nhận người có đi học, không ai nhận người không đi học cả."
Bà muốn đả thông tư tưởng cho cu cậu, nên giả vờ nói như vậy.
"Vậy là con phải đi học á?" Duy Thanh thấy đi làm sao mà khó quá vậy. Anh cứ tưởng đi làm là ra xin họ, rồi đi làm thôi chứ.
Má Ba gật đầu. Ừm. Bà xoa đầu cu cậu. Ngốc, ngốc lắm.
Thế rồi sau những ngày trì hoãn, Duy Thanh cũng bắt đầu đi học và chính thức bước vào cấp hai. Nếu như cấp một học cùng với nhau, thì đương nhiên lên cấp hai sẽ lại được học chung với nhau. Duy Thanh nghĩ như vậy nhưng thực tế thì lại là một chuyện khác.
Làng P nơi Duy Thanh ở chỉ có một ngôi trường tiểu học. Khi lên trung học cơ sở, thì mọi người sẽ phải đi lên trên xã để học. Làng P thuộc xã H, nhưng xã H ngoài làng P thì có thêm một làng nữa, đó là làng V. Do vậy trường THCS xã H sẽ là nơi tề tựu học sinh của hai làng P và V.
Nếu những gia đình nào không thích thì có thể làm giấy chuyển trường xin qua xã kế bên để học. Vì ở trong thời này, mọi người sẽ phải học theo tuyến, nghĩa là người ở xã nào sẽ phải học ở xã đó. Nếu qua xã khác học thì người ta gọi là trái tuyến.
Tất nhiên vẫn có nhiều trường hợp học sinh trái tuyến và để được chuyển trường, gia đình sẽ phải làm nhiều cách khác nhau, đi thẳng, đi vòng hoặc đi ngõ sau.
Do học tận ở xã, vượt qua phạm vi của ngôi làng, nên Duy Thanh bắt buộc phải đạp xe đi học và chiếc xe đạp ngang cũ kỹ được anh Duy Nhân chỉnh sửa sơ lại, trước khi giao toàn quyền cho cu cậu.
Vì nhập học trễ nên Duy Thanh cầm tờ giấy xin vào lớp đi tìm phòng và cái phòng của anh, sau khi tìm thì mới biết nó nằm ở trên tầng hai, lớp 6/5, phòng số năm.
Lang thang một hồi thì anh cũng vào lớp, vì chưa tới giờ nên các bạn học sinh vẫn đang cười đùa trò chuyện và ai cũng nhìn anh với con mắt ngạc nhiên, xen lẫn tò mò. Vẫn như thói quen cũ, Duy Thanh bước đến dãy bàn bên cửa sổ và nhắm thẳng tới cuối lớp mà ngồi.
Vừa đặt chiếc cặp xuống, bạn nam bàn trên đã quay lại nhìn anh.
"Chỗ này có người ngồi rồi bạn ơi." Bạn nam nói.
Duy Thanh thấy chiếc bàn không có một cái cặp nào.
"Mình ngồi một bên được không?" Anh nghĩ nếu có người ngồi rồi thì anh ngồi chung bàn. Nếu cả bàn có hai người ngồi thì anh đi chỗ khác.
Bạn nam tiếp tục nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!