Rồi Duy Thanh cũng vào lớp năm và anh vẫn ngồi sau lưng Mỹ Hạnh. Mọi chuyện vẫn như vậy, Duy Thanh càng ngày lớn hơn, học võ giỏi hơn, cao thêm vài cm và trợ giúp các anh chị em trong nhà nhiều hơn.
Năm nay không chỉ là một năm đặc biệt với Duy Thanh, mà còn đặc biệt đối với cả cô nhi viện. Cả nhà anh chào đón thêm một thành viên mới và đó chính là Minh Dũng, cái tên được má Ba tâm đắc đặt cho.
Duy Thanh vẫn đi bộ tới trường, mặc dù anh được má cấp cho một chiếc xe đạp cũ. Không như Sún, anh biết đi xe đạp từ nhỏ kia. Anh được anh Duy Nhân với chị Út chỉ dạy và chỉ trong một thời gian ngắn là anh có thể đạp quanh trên bãi cỏ.
Cũng vì chuyện đạp xe mà anh lại bị Sún cắn mấy cái ngay cánh tay. Anh chỉ muốn đùa với cô thôi, nhưng không ngờ cô lại hung dữ như vậy. Xem ra, anh nghĩ ngay từ bé, Sún đã hung dữ rồi. Có khi còn hung dữ lúc còn ở trong bụng mẹ kia.
Duy Thanh vẫn tâm sự với má Ba đủ điều, vẫn hằng đêm ngồi cùng với con Ki Đực nhìn má và vẫn mong má đừng có già đi, mặc dù anh đã thấy má có tóc bạc, mà anh biết khi ai đó có tóc bạc thì chứng tỏ người ta đã già.
Những lúc má Ba mắc ẵm Minh Dũng và không đi kinh được, thì anh ngồi cùng với má chơi với Minh Dũng và ru cho cậu nhỏ ngủ. Những em bé như Minh Dũng, khi còn nhỏ sẽ được ngủ trong phòng với má Ba, vì chỉ có má mới biết cách chăm sóc trẻ nhỏ.
Phần khác thì nửa đêm mấy bé hay bật dậy, má sợ mấy anh chị mất ngủ, nên má để ru mấy bé ở luôn phòng mình cho tiện.
Thời gian như vậy cứ tiếp tục trôi.
Trung thu, noel, cuối năm rồi lại tới Tết. Nghỉ Tết xong, anh cùng các anh chị em đi học lại. Ngày đầu tiên của năm mới đi học, anh thường nghe mọi người bảo không nên nói chuyện xui xẻo hay xấu xa, vậy mà anh tiếp tục bị Sún đè đầu ra vòi tiền như năm ngoái.
Người ta bảo đầu năm bị đòi tiền thì cả năm cũng sẽ bị đòi tiền.
"Tiền lì xì của Sún đâu?" Mỹ Hạnh chìa tay ra.
Duy Thanh ngước mắt lên. Lu đâu có tiền.
"Ủa Lu không được lì xì à?" Mỹ Hạnh vẫn hỏi, mặc dù cô biết anh sẽ trả lời như năm ngoái.
Duy Thanh gãi đầu.
"Lu đưa hết cho má rồi."
Mỹ Hạnh rút tay lại rồi móc ra một phong bao màu đỏ.
"Sún lì xì cho Lu nè."
Duy Thanh mỉm cười. Cảm ơn Sún. Anh đưa tay ra. Sún cắn đi. Năm ngoái anh cũng bị Sún đè ra cắn, xem cái cắn như là tiền lì xì.
Vậy là dấu răng in hằn trên cánh tay của Duy Thanh. Cắn xong, Mỹ Hanh khẽ cười xoa đầu anh, như cái cách cô xoa đầu con Lu ở nhà.
Khánh Long ở bàn bên thấy vậy nên liền chọc.
"Ê Thanh, tao đấm mày thay cho cắn được không?"
"Bạn đánh Lu, mình sẽ mách cô đó." Mỹ Hạnh liếc mắt qua hù họa.
Khánh Long nuốt nước bọt. Long đùa mà.
Văn Hàn bật cười.
"Hạnh thích thằng Thanh kìa."
Mỹ Hạnh bặm môi lại rồi giơ nắm đấm lên.
"Thì sao? Đấm cho một phát giờ."
Văn Hàn trả treo lại.
"Bạn đánh mình, mình mách cô đó."
Kệ bạn. Mỹ Hạnh nói lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!