Chương 59: (Vô Đề)

Chú Hùng. Duy An hớn hở mỉm cười.

Á. Quốc Hùng ngồi xuống. Mít Thúi của chú. Anh thắc mắc. Ba Thanh đâu?

Minh Dũng đứng bên cạnh chem lời vào.

"Anh Thanh tới sau anh." Cu cậu nghĩ đây là cách nói tránh hay nhất.

Chị em đâu rồi anh?

Mỹ Dung khẽ cười.

"Chị em đang chuẩn bị ở bên trong." Quốc Hùng chỉ tay về phía nhà thờ. Hôm nay lễ cưới sẽ được diễn ra ở khuôn viên bên cạnh.

Để bảo vệ việc tổ chức lễ cưới, Nhị với Tý nghe lệnh Duy Thanh, điều tất cả anh em tới nhà thờ. Mọi xe ra vào, mọi quý khách tới tham dự đều được rà soát kỹ càng, tránh trường hợp ai đó tới quậy phá, gây thiệt hại tới lễ cưới hoặc cho mọi người.

Khánh Long lúc này đi tới cùng với Văn Hàn.

"Đù, bữa nay đẹp trai vậy mày." Anh khen chú rể.

Quốc Hùng bắt tay từng người.

"Anh Đức với thằng Sơn đâu?"

Tụi nó đang tới. Khánh Long đáp.

Văn Hàn nói đùa.

"Thôi tao về đây. Mắc công vào trong lại đẹp trai hơn chú rể."

Quốc Hùng chậc lưỡi.

"Tiếc nhỉ. Mấy người đẹp ở công ty tao hôm nay lại thất vọng rồi."

Văn Hàn vỗ vai Quốc Hùng.

"Xem như hôm nay tao giúp mày."

Quốc Hùng nhìn Khánh Long.

"Mày vào trong luôn đi. Mọi người đang đợi ở trong á."

Với màu trắng chủ đạo, lễ cưới thật sự nhìn rất sang trọng khi được tổ chức và thiết kế bởi công ty sự kiện lớn nhất của thành phố, mà ông chủ không ai khác chính là chồng của Bích Trâm.

Những hàng ghế, những dải băng, cho đến những miếng vải lót ở lối đi, trắng, trắng ở tất cả mọi nơi, cho đến mọi chi tiết.

Về phần của Duy Thanh, trong lúc đám cưới đang chuẩn bị diễn ra, khách mới đang lần lượt đi tới, thì anh lại nằm dài trên ghế sofa. Mặc dù dự định ban đầu sẽ không đi, nhưng giờ anh lại đang dằn vặt và đấu tranh với chính mình.

Tìm đủ mọi lý do để nên có mặt và cũng tự đưa ra đủ các lý do để không đi, anh tự đẩy mình vào vòng xoáy làm khổ đầu óc.

Thôi được rồi.

Anh ngồi bật dậy. Sẽ đi, sẽ đi. Anh độc thoại một mình. Được chưa.

Lao về phía tủ quần áo, anh nhanh chóng thay đồ. Vòng dây đeo tay khi xưa, giờ anh vẫn còn đeo trên bắp tay của mình. Tuy chắp nối và không còn nguyên vẹn như lúc đầu, vì lúc nhập viện, các bác sĩ đã cắt đi, nhưng anh vẫn rất trân trọng. Đó là món quà cuối cùng mà Mỹ Hạnh đã tặng cho anh.

Leo lên xe, anh bắt đầu nổ máy nhưng khởi động đến hai, ba lần, chiếc xe vẫn vậy. Cmon, cmon. Vẫn không được, anh liền đập mạnh lên vô lăng vài cái. Coi nào. Nói xong, anh khởi động lại và lần này thì được.

Không thể nào một chiếc xe hiện đại như vậy, lại khởi động mấy lần không lên. Mọi chuyện ắt phải có nguyên do của nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!