"Giờ con định làm gì?" Bà Thúy Nga ân cần hỏi.
Duy Thanh lúc này đang quan sát và cảm nhận mọi thứ trên đường đi. Dường như cảnh vật không thay đổi nhiều, kể từ lúc anh đi tù.
Nghe bà Thúy Nga hỏi, anh liền quay sang.
"Con cũng chưa biết nữa."
Bà khẽ cười.
"Hay con về làm cho cô đi."
Dạ thôi. Anh e ngại.
"Cô giúp con như vậy là đủ rồi."
Bà Thúy Nga chậc lưỡi.
"Dù đêm đó con có giúp cô hay không, thì cô cũng vẫn sẽ giúp con thôi." Bà gõ nhẹ vào đầu cu cậu.
"Cái thằng này, lúc trước con lái taxi đúng không? Hay con về làm tài xế cho cô đi?"
Dạ thôi.
Anh tiếp tục từ chối.
"Thôi cái gì mà thôi. Vậy đi." Bà chốt hạ rồi lái sang chuyện khác.
"Giờ con muốn đi đâu trước?"
Duy Thanh trầm mình xuống. Dạ về nhà.
Bà Thúy Nga nói với tài xế của mình.
"Anh ghé qua cô nhi viện một chút nha."
Dạ bà chủ. Bác tài gật đầu.
Xe dừng lại trước cổng cô nhi viện, bà Thúy Nga nghĩ mình nên dặn dò trước.
"Nhà con bây giờ khác lắm. Cô nghĩ…" Cảm thấy khó nói, bà quyết định nên đi theo cu cậu cho chắc ăn.
Tất nhiên Duy Thanh vẫn chưa hiểu ý của bà Thúy Nga cho lắm, cho đến khi anh bước vào nhà, tận mắt chứng kiến thấy biểu cảm của mọi người, những ánh mắt liếc nhìn không thân thiện, và đôi khi là những cử chỉ ra hiệu phải đề phòng cẩn thận, thì anh mới nhận ra.
Tất cả mọi người đều xa lánh, sợ hãi và thậm chí khinh miệt lấy anh. Chỉ có Minh Dũng là vẫn như trước, luôn mừng rỡ, quấn quít bên cạnh anh không rời. Tất nhiên là anh hiểu cho tâm lý của mọi người, anh là một kẻ vào tù, ra tội, nên việc mọi người không cho các em nhỏ gần anh là đúng.
Anh cũng hiểu mình là một tệ nạn xã hội và là người xấu, nên mọi người nhìn anh như vậy cũng là đúng. Anh cũng thừa biết vì mình mà làm xấu đi hình ảnh của cô nhi viện và bôi nhọ danh tiếng của má Ba.
Anh Thanh.
Minh Dũng bây giờ đã lớn và đang học cấp hai. Đồ của anh này. Cu cậu bưng ra một chiếc thùng giấy nhỏ, trong đó đựng những vật dụng xưa kia của anh mình.
"Em cất đồ giúp anh hả?"
Duy Thanh lúc này ngồi trước hiên phòng cũ của mình. Anh ngạc nhiên vì Minh Dũng lại chu đáo đến như vậy.
Minh Dũng khẽ cười. Dạ. Nếu cu cậu không cất đi thì có lẽ giờ nó đã nằm trên bãi rác.
Duy Thanh thấy trong thùng giấy có các vật dụng cá nhân của mình, chiếc điện thoại và một thứ. Ủa sợi dây của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!