"Nào, chuẩn bị tới giờ rồi." Quốc Hùng hớn hở.
Hôm nay là ba mươi Tết, vì anh và Mỹ Hạnh không về nước, nên mẹ anh đã bay sang tận đây. Mọi người hoãn lại tất cả mọi việc, canh đúng giờ giao thừa ở quê hương và đón mừng năm mới ở bên này.
Tuy không có các món ẩm thực quê nhà nhưng anh và Mỹ Hạnh cũng chuẩn bị và sửa soạn mọi thứ rất linh đình. Bà Thúy Nga thấy vậy cũng rất mừng, vì thấy hai đứa chả khác gì vợ chồng thực thụ.
Sao mẹ còn đứng đó?
Quốc Hùng chỉ tay lên ghế. Mẹ tới ngồi đây đi.
Thế là bà lắc đầu rồi bước tới ngồi giữa hai đứa nhóc. Mọi người chờ đến đúng giờ và bắt đầu hò hét chúc mừng nhau. Đây là cái Tết đầu tiên Quốc Hùng cảm thấy hạnh phúc thật sự, hạnh phúc khi ở bên cạnh người anh yêu.
Mỹ Hạnh cũng đón nhận cái Tết đầu tiên xa nhà của mình và cũng là cái Tết đầu tiên, cô thấy như mọi ngày bình thường. Có lẽ niềm vui của cô giờ đây đang vui vẻ bên một người khác, mà cô quên mất, anh đã được ra tù đâu.
Từ khi qua đây, thỉnh thoảng cô hay trò chuyện với gia đình mình qua mail. Cô thì không nói, chỉ có bé Dung phải chạy ra tiệm net để liên lạc.
Giờ thì cô cũng không còn giận em mình nữa, vì người có lỗi có phải là em cô đâu, mà cho dù có lỗi đi chăng nữa, thì nó vẫn là em gái của cô, và cô cũng không thể giận nó được. Hơi rắc rối nhưng nói chung là cô cũng đã tha thứ cho em mình.
Lâu lâu cô còn mail hỏi Mỹ Dung dạo này thế nào, có cần cô giúp hoặc mua gì không. Cô nghĩ chắc em cô vẫn còn ngại, vì nó luôn thoái thác bảo không cần.
Con thế nào rồi?
Bà Thúy Nga tranh thủ dọn dẹp với Mỹ Hạnh thì hỏi. Từ lúc qua đây tới giờ, lúc nào thằng con bà cũng kè kè bên cạnh, nên bà chả thể tâm sự riêng tư với cô nhóc.
"Dạ, vẫn bình thường cô."
Mỹ Hạnh khẽ cười.
Còn đau không? Bà đi thẳng vào vấn đề.
Mỹ Hạnh mặc dù vẫn thấy nhói trong tim nhưng vẫn giả vờ. Dạ không. Cô lắc đầu và cười gượng.
Bà Thúy Nga tất nhiên vẫn chưa tin lắm.
"À, bữa trước cô có gặp mẹ con." Bà nghĩ mình nên chuyển chủ đề.
Ủa vậy hả cô.
Mỹ Hạnh cảm thấy dễ chịu hơn khi nói về vấn đề này.
"Mẹ con có nói gì không?"
"Hỏi con sống bên này thế nào, rồi nhờ cô giúp đỡ này kia." Bà khẽ cười.
"Hai người đang nói gì vậy?" Quốc Hùng bất ngờ xuất hiện.
Bà Thúy Nga quay lại.
"Nói xấu thằng con mất dạy của tôi."
Quốc Hùng giả vờ buồn. Năm mới nha mẹ.
"Ở bên Tây, người ta không có kiêng cử." Bà đáp lại ngay lập tức.
Thời gian qua đi, Mỹ Hạnh vẫn tiếp tục ôm chặt nỗi đau của mình. Tất nhiên, dù không nói thành lời, nhưng cả cô và Quốc Hùng đều hiểu, chuyện tình cảm của cả hai bây giờ là điều không thể.
Quốc Hùng vẫn là bà mẹ khó tính của cô.
Luôn cằn nhằn khi cô làm sai và nhắc nhở khi cô quên gì đó. Chả biết anh suy nghĩ gì, nhưng càng ngày anh càng biến thành người phụ nữ của gia đình, khi từ cái ăn đến việc dọn dẹp, anh đều bao tất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!