Chương 36: (Vô Đề)

Anh xe ôm xấu xí. Mỹ Hạnh thấy Duy Thanh đứng bên cạnh chiếc xe Cup thì liền buông lời trêu chọc.

Duy Thanh liếc mắt sang. Nói gì đó?

Có nói gì đâu. Cô lẩm bẩm trong miệng.

"Đã xấu xí rồi, mà còn xấu tính nữa."

Anh giả vờ ho nhẹ.

"Tôi nghe rõ lắm đó nha."

Cô bật cười.

"Sún không nói gì hết."

Duy Thanh mỉm cười. Đi nào. Anh leo lên xe và nổ máy.

"Lu chở Sún đi đâu vậy?" Cô tò mò.

Chở đi bán. Anh đáp nhanh.

Ờ. Cô nghiến răng.

"Bán được thì bán đi." Cô bếu nhẹ bụng anh.

Giật mình tỉnh dậy và trở lại với hiện thực, Mỹ Hạnh giờ mới nhận ra tất cả chỉ là giấc mơ. Từ khi qua đây, không đêm nào là cô có thể ngủ được yên giấc. Không phải vì trái múi giờ, không phải vì xa gia đình, cũng chả phải vì thời tiết, hay chỗ lạ, mà vẫn chỉ là vì một chữ yêu.

Những ký ức của cô và Duy Thanh cứ gợi lên mãi không ngừng, dù là từ hiện thực hay cho đến trong mơ. Anh thật sự như chiếm cả con người và ăn sâu đến từng ngóc ngách trong tâm hồn của cô.

Bởi vậy việc mất anh, cô cảm thấy như mất đi chính mình.

Hạnh. Quốc Hùng gõ cửa. Dậy đi học Hạnh ơi.

Nghe rồi. Tiếng gõ cửa làm cô chấn tỉnh lại bản thân.

Quốc Hùng nói lớn. Nhanh lên.

Sáng nào cũng vậy, sáng nào Quốc Hùng cũng thừa biết Mỹ Hạnh nằm trên giường dằn vặt bản thân. Phải như cô ngủ nướng thì anh không nói, cứ mở mắt ra là nằm mãi như vậy và tự làm khổ bản thân khi cứ nhớ về thằng bạn khốn nạn của anh.

Lúc đầu thì anh không biết nên cứ để cô ngủ, về sau biết rồi thì anh chỉ thấy muốn bực cả lên.

Khó lắm mẹ anh mới cẩu cô qua được bên đây, vậy mà thay vì phấn đấu, gắng chí học hành thì cô lại đâm đầu vào bi thương. Vì ngày xưa cô khước từ cơ hội đi du học, nên nhà trường ngay lập tức tìm người thay thế.

Đến khi cô bị Duy Thanh tát cho một phát thật đau, thì mới bù lu, bù loa điện qua mẹ anh nhờ giúp đỡ.

Nói thật là anh cũng đã lên trường năn nỉ thầy cô xin giúp cho Mỹ Hạnh, nhưng vì mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đó, nên anh đành bất lực đi về.

Mẹ anh sau đó tìm tới công ty tư vấn du học để nhờ sắp xếp, điều đó đồng nghĩa anh phải khước bỏ luôn học bổng của mình, nếu muốn được đi cùng cô.

"Nhanh ra ăn sáng nào."

Anh nói lớn khi thấy Mỹ Hạnh đi ra khỏi phòng. Rồi anh chả biết mình trở thành bà mẹ khó tính từ khi nào.

Mỹ Hạnh vệ sinh cá nhân xong thì thấy thức ăn, thức uống đã bày sẵn trên bàn như hôm nào. Từ khi qua đây, Quốc Hùng đảm nhận luôn việc nội trợ, thứ đúng ra phải thuộc về cô. Không những buổi sáng, mà đến những bữa khác hay công việc dọn dẹp, anh cũng đảm nhận hết.

Đến nỗi anh phải vào phòng cô lấy quần áo bẩn để đem bỏ vào máy giặt, thay vì cô phải tự thân làm lấy. Không phải là cô lười nhát, vụng về hay lợi dụng việc mình đang thất tình để đổ hết lên đầu anh. Chỉ là cô chưa đụng tới, thì anh đã làm xong mọi việc.

Có lẽ anh yêu cô rất nhiều, bởi vì chả bao giờ cô thấy anh nặng nhẹ hay la mắng cô cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!