Mùa đông lại đến và cũng như mọi năm, Duy Thanh cảm thấy chả thích một chút nào. Mặc dù đông này có Sún, nhưng chả phải vì thế mà anh nên vui. Đông ở đây nó đáng ghét lắm. Không chỉ có lạnh và những cơn gió rét, đông ở đây còn kèm theo cả mưa.
Mà cũng chẳng phải là mưa một chút rồi tạnh, mưa cả ngày và khiến người ta cảm thấy sầu đời hơn.
Rồi anh còn rầu thêm nữa khi thấy Sún phải vất vả đi học như thế nào. Con gái sinh ra vốn đã cực khổ và càng cực khổ hơn khi phải đi học vào những ngày mưa. Nếu như Bích Trâm vốn dĩ luôn gấp đôi tà áo dài lên từ trước, thì những ngày mưa này, Mỹ Hạnh mới thực hiện.
Xắn ống quần lên cao, dùng dây thun buộc lại cho chắc. Tà áo thì gấp lên và bỏ vào trong quần kẹp lại. Duy Thanh thấy vẫn còn may là Mỹ Hạnh không phải mang thêm kính cận.
Nhiều bạn nữ khác thì thao tác nhanh hơn Mỹ Hạnh.
Chỉ việc cột hai tà áo dài lại với nhau và mang áo mưa vào chạy ra ngoài. Duy Thanh nghĩ có thể do Mỹ Hạnh rườm rà, cũng có thể là do cô sợ áo dài bị nhăn nhúm lại. Và cũng có thể là do anh thấy chướng mắt, khi bạn lớp trưởng đứng bên cạnh Sún, cầm sẵn trên tay đống dây thun và áo mưa để phục vụ.
Nếu Sún thao tác nhanh, thì làm gì có chuyện bạn lớp trưởng đứng bên cạnh đúng không.
Trời thì đã lạnh, mỗi lần tắm là phải nấu nước sôi, vậy mà mưa cứ ào xuống như trút nước. Người nào mà bảo thích mưa thì anh sẽ đấm thẳng ngay vào mồm. Giỏi về đây sống đi rồi còn bảo thích mưa nữa không.
Nói về Mỹ Hạnh, tới nhà, cô liền cởi áo mưa ra giũ cho ráo bớt nước rồi phơi lên cho khô. Là con gái thì phải chịu thôi, mùa mưa ẩm ướt kéo theo nhiều bất tiện nhưng mà kệ, mưa mùa đông cũng có cái thú của nó. Sau này có người bảo thích mưa, vậy mà ai đó đâu có dám đấm vào mồm.
Vào những ngày mưa mùa đông này, chả có thứ gì tuyệt bằng việc chui lên giường, đắp chăn và đọc truyện. Sáng không được ngủ nướng thì giờ về cô ngủ bù. Chưa kể là ngoại còn tinh ý nữa, buổi chiều còn nấu sẵn nồi khoai sắn cho hai chị em cô ăn lót dạ.
Chấm với muối mè, ăn xong thì lại leo lên giường tiếp tục thú vui đang dang dở, còn có combo nào tuyệt bằng những chuyện này nữa.
Ngược lại, về phần Duy Thanh, vừa đạp xe về nhà là anh lại thấy sầu não. Bình thường thì Minh Dũng đã ho và bị cảm, những ngày đông này thì cu cậu càng khổ hơn. Không chỉ mình cu cậu bệnh, mà những anh chị em khác cũng bị và đặc biệt là má Ba nữa. Cứ mỗi khi đông đến là má lại lâm bệnh.
Duy Thanh chả biết làm gì ngoài việc nắn bóp tay chân cho má.
Đối với Duy Thanh, đông chả có gì vui và anh cực kỳ ghét nó. Ngay từ lúc nhỏ là anh đã ghét rồi kia, bởi vậy khi anh ghét ai thì anh luôn hét lên,
"tao ghét mày như đông". Khổ nỗi người bị mắng lại chả hiểu gì sất, cứ nghĩ đông là con nào hoặc thằng nào đấy.
Mùa đông cũng không phải quá quắt như những gì Duy Thanh ghét. Đâu phải lúc nào trời cũng mưa và mưa suốt cả mùa. Thỉnh thoảng chỉ có mưa vài ngày và khi vào tiết khí đông chí thì mưa bắt đầu ít hơn và không còn nữa.
Không như Duy Thanh, Quốc Hùng lại khá thích.
Mưa là lý do để anh chàng né tránh những cuộc đi chơi với Bảo Hân. Những tưởng khi giả vờ quen nhau như vậy thì Quốc Hùng sẽ thích Bảo Hân, nhưng mọi việc lại không như ý mọi người mong muốn.
"Ép dầu, ép mỡ, ai nỡ ép duyên", vậy mà khi ép hai người thành một cặp, duyên vẫn không tự thành.
Có lẽ không ai hiểu rõ hoàn cảnh và tình cảm của mình rõ bằng Quốc Hùng hơn cả. Giả vờ thích Bảo Hân là một chuyện, ép buộc bản thân thích nàng hoa khôi là chuyện khác, mà có khi cũng chả phải là ép buộc.
Bằng bạn, bằng bè, bằng tất cả người dưng, bản thân của Quốc Hùng đôi lúc cũng muốn thử cái cảm giác có người yêu là như thế nào và đồng thời cũng không muốn thua kém với các bạn đồng trang lứa, anh đây cũng có người yêu.
Lợi dụng Bảo Hân nhưng Quốc Hùng cũng thừa biết cô nàng chưa bao giờ thật lòng với mình. Tự nhận cả hai đều thô bỉ và khốn nạn nhưng có lẽ Quốc Hùng không nhận ra một điều rằng, ít nhất Bảo Hân cũng cố gắng biến mối quan hệ giả dối này thành tình thật.
Hơn hết, đừng
"suy bụng ta, ra bụng người", không phải vì anh lợi dụng mà có thể áp đặt, gán ghép người ta cũng lợi dụng như mình.
Có thể điểm xuất phát của ta giống nhau, nhưng không phải vì thế mà cho rằng tính chất và kết quả của ta sẽ như nhau. Đời muôn vàn, muôn nẻo và chúng ta muôn kiểu, muôn người.
Sau một noel chả có gì thú vị vì má Ba bị bệnh, việc thi học kỳ chả mang tính chất quan trọng vì có thi cũng như không, một mùa đông đáng ghét nữa sắp trôi qua và Duy Thanh bắt đầu chuẩn bị cho việc đón Tết.
Không như Duy Thanh, Mỹ Hạnh buồn bã vì mất một ngày noel vui vẻ, ngày cô định rủ Lu khờ khạo đi chơi thì phải cắm mặt vào ôn thi. Nỗi buồn lại kế tiếp khi học lực của cô lại tiếp tục xếp thua Vũ mất dạy. Thua ai cũng được, nhưng cô nhất quyết không thể thua thằng Văn Vũ đó.
Cũng đi chơi như Duy Thanh, cũng đọc truyện như cô, cũng tham gia đoàn thể như Tấn Bình, vậy mà sao lúc nào điểm cũng cao chót vót. Cô không biết rốt cuộc thì não của Vũ mất dạy đó chứa cái gì ở bên trong.
Nhưng có lẽ mọi sự buồn bã cũng không bằng một việc, đó là ngoại cô mất, mất ngay trước Tết vài ngày.
Giờ thì ai sẽ lo lắng, chăm sóc cho cô đây, ai sẽ ngồi nghe những tâm sự và an ủi cô nữa. Chỉ có ngoại, ngoại là người duy nhất thương cô, hiểu cô và chiều chuộng cô hết mực. Ngoại đi rồi, giờ cô biết phải làm sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!