Chương 12: (Vô Đề)

Tránh ra, tránh ra. Tiếng của một bạn nam nào đó.

Né ra coi. Một bạn nữ nói.

Mỹ Hạnh nhìn dòng người chen lấn nhau trước bảng thông báo mà đành phải dừng chân lại. Cô không biết khi nào mình mới xem được danh sách xếp lớp. Năm nay cô đã lên lớp mười, đã bắt đầu mang trên mình bộ áo dài màu trắng thướt tha như bao cô gái khác.

Nhún lên, nhún xuống, mặc dù với chiều cao gần 1m6 và sẽ còn tăng nữa, nhưng Mỹ Hạnh chẳng thấy gì ngoài những bạn nam to lớn đứng phía trước. Sau một vài phút thì cô cũng tiến đến được bảng thông báo, nhưng thay vì tìm tên mình, thì cô lại tìm cái tên Duy Thanh.

Vì có đến mười bốn lớp, nên phải đến khi tìm đến lớp 10/12 thì Mỹ Hạnh mới thấy cái tên mình cần tìm. Để cho chắc ăn, cô đưa ngón trỏ lên dò kỹ lại một lần nữa, và đúng là Nguyễn Duy Thanh thật.

Có điều trong lớp 10/12 chả có tên Mỹ Hạnh nào nên cô phải ngược lại lớp 10/1 để tìm tên mình. Cuối cùng cô biết mình cách Duy Thanh đến mười lớp. Không sao, học chung trường là vui rồi.

Trước giờ cô cứ sợ Duy Thanh học trường P, hay có khi chuyển đi chỗ khác, hoặc ở lại lớp chẳng hạn, đủ lý đo để hai người có thể không học chung với nhau. Nghĩ đến đây thì cô lại bỗng chợt nhận ra, chắc gì đó là Duy Thanh mà cô biết.

Năm xưa cô cũng từng đi tìm Duy Thanh, từng trông ngóng và ước mong anh sẽ học chung trường với mình, nhưng rốt cuộc sau nhiều lần đi tìm, tất cả chỉ là trùng tên.

Không Duy Thanh, nhưng cô lại tìm thấy một Tấn Bình, một Tấn Bình luôn hiểu và quan tâm mình.

Đứng lại thằng chó. Một giọng nam vang lên.

Mỹ Hạnh đang đi về lớp thì bị cắt ngang mạch suy nghĩ bởi tiếng hét. Sau đó cô thấy hai gã học sinh nam đang đuổi theo một bạn nam khác. Rồi cô chợt nhận ra, Duy Thanh chính là cái thằng mất dạy vừa hét lên.

Mặc dù đã lâu không gặp hắn nhưng cái bản mặt quen thuộc đó, cái bản mặt mà nhiều năm qua cô vẫn nhớ in trong đầu, nó chẳng thể lạc vào đâu được. Vậy là đã rõ, chính hắn, hắn là kẻ học ở lớp 10/12.

Vẫn xấu như ngày nào, Mỹ Hạnh nghĩ thầm rồi hứ lên một tiếng.

Mặc dù bảo người ta xấu nhưng cứ mỗi khi giờ ra chơi đến, hay những lúc đi về thì cô nàng lại đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm và trông ngóng. Nhưng rốt cuộc cô cũng chẳng biết mình trông ngóng Duy Thanh để làm gì.

Mà nhiều khi cô thấy ở đời cũng lạ thật, lúc nhỏ muốn tìm tới nhà Duy Thanh thì mẹ cấm. Giờ mẹ không cấm nữa thì cô lại chả muốn đi. Lúc nhỏ nghĩ Duy Thanh là người bạn thân nhất của mình, lớn lên mới biết, giữa trai và gái làm gì có chữ bạn thân.

Lúc nhỏ không được chơi với Duy Thanh thì cảm thấy buồn, lớn lên mới biết, việc nghỉ chơi với bạn, đó lại là một điều rất bình thường và thản nhiên. Lúc nhỏ chỉ tưởng có mỗi Duy Thanh chịu làm bạn với mình, lớn lên mới biết, có hàng tá người muốn bu quanh.

Lúc nhỏ thì thích chơi vậy thôi, giờ cô lớn rồi, cô không thích những người bạo lực như thằng mặt heo. Vả lại giờ cô cũng đã có một tình bạn mới, người ta hơn hẳn thằng mặt heo nhiều.

Lúc nhỏ và lúc lớn, mặc dù chỉ có vài năm nhưng chừng đó cũng là một quá trình thay đổi nhiều thứ ở con người. Và cô, Mỹ Hạnh chuẩn bị mười sáu tuổi, không còn là Mỹ Hạnh năm mười tuổi nữa. À không, năm mười một tuổi nữa.

Cô giờ đã là một thiếu nữ, chỉ còn vài năm nữa là đủ tuổi trở thành công dân, đã biết yêu là gì, hôn nhân là như thế nào và sinh con ra sao. Cô, Mỹ Hạnh đã lớn và không còn cần chơi với kẻ xấu xa Duy Thanh mặt heo đó nữa.

Không cần phải quỵ lỵ như lúc nhỏ chưa biết gì.

Hạnh. Bích Trâm, bạn cùng bàn với Mỹ Hạnh bỗng lên tiếng.

"Nghĩ gì mà ngơ ngác vậy? Xuống căn tin không?" Mới ra chơi mà cô đã thấy bạn mình rất là trầm mặc.

Mỹ Hạnh giật mình trở lại với thực tại và không còn đấu tranh tư tưởng nữa. Đi. Cô khẽ cười đứng dậy và khoác tay Bích Trâm bước ra khỏi bàn. Hai người tò te đi xuống mua nước và đồ ăn vặt.

Căn tin của trường tuy không lớn nhưng có thể làm căng đầy cho cái bụng của hai người.

"Xí muội mới nè Hạnh." Bích Trâm đi giữa sân trường hớn hở khoe.

Mỹ Hạnh mở to mắt ngạc nhiên.

"Ủa lạ vậy? Xí muội bao đỏ đó hả?"

Không. Bích Trâm khẽ cười.

"Cái này loại mới. Cô căn tin nói mới mua về bán thử."

Mỹ Hạnh cầm trên tay một cây que nhỏ hình tròn. Cô mở giấy bao ra và bên trong là một cây gì đó có màu của xí muội. Đưa lên miệng cắn thử, cô thấy nó thơm và có vị dễ chịu hơn xí muội bao đỏ. Nó ngọt ngọt và không có mặn như thứ kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!