Chương 11: (Vô Đề)

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con đường trở thành trùm trường tiếp tục tìm tới Duy Thanh và Quốc Hùng. Tất nhiên vì hoàn cảnh đưa đẩy, nên dù hai người không có ý định nhưng cũng phải miễn cưỡng dấn thân vào.

Và Hoàng Sơn chính là điểm bắt đầu, là điểm mồi, là sự châm ngòi cho cuộc bình định khối chiều.

Vốn đã không thích gây sự nhưng việc đơn thân một mình ở lớp 10/5, điều đó khiến Hoàng Sơn bị lũ bạn của mình cô lập và ăn hiếp. Với bản tính chó điên trong người nên Hoàng Sơn một mình chống lại mafia, mà chẳng sợ thằng ôn nào.

Kết quả chó điên trở thành chó què, Hoàng Sơn sợ liên lụy tới mọi người nên định bụng giấu diếm. Chả ngờ cái mặt lại phản bội lấy anh chàng, những vết bầm đỏ hiện lên và không thể qua mắt được Khánh Long.

Thế là chuyện gì đến cũng đến, trong những phút cuối cùng của giờ ra chơi, Khánh Long dẫn đầu nhóm

"hổ báo trường mẫu giáo" tới lớp của Hoàng Sơn.

Thằng nào đánh mày?

Khánh Long nói lớn khi bước vào trong.

Chưa kịp làm gì thì phía bên kia đã ném các vật thể lạ về phía Khánh Long. Không cần nói thì Khánh Long cũng liền lao đến để tung đòn. Hoàng Sơn lúc này cũng không còn cách nào khác ngoài việc xông pha và khẳng định lại một lần nữa là chính bọn chúng đánh mình.

Anh Đức, Quốc Hùng cũng ồ ạt lên tiếp sức. Duy Thanh thì quan sát và tự chọn cho mình một mục tiêu, đánh rắn phải đánh dập đầu, anh quyết định chọn tên to nhất.

Khánh Long nhắm thằng đầu tiên mà đấm, đồng thời anh cũng bị những tên bên cạnh đánh mình. Hoàng Sơn lao vào, Anh Đức nhảy lên bàn, Quốc Hùng thì bay tới đạp và Duy Thanh chưa kịp làm gì thì đã bị đánh lén phía sau.

Bất ngờ bị đạp tới gần ngã sấp mặt, Duy Thanh quay lại và thấy hai tên đang lao về phía mình. Đưa tay trái lên đỡ quyền, tay phải còn lại, Duy Thanh đấm một phát ngay miệng tên A.

Thấy tên B lao tới, anh đạp chân vào bụng đẩy hắn ta ra xa, sau đó tiếp tục đạp chân phải lên chiếc ghế bên cạnh để lấy điểm tựa và bay tới đấm vào mặt tên B. Định đấm tiếp vào mặt tên A, thì Duy Thanh bất ngờ bị một bạn nữ kéo lại và mở miệng xin ngưng.

Tiếng trống vang lên, kèm theo đó là những lời xin thua, xin lỗi, xin dừng lại và xin đừng đánh nhau của những bạn nữ lẫn những bạn bị đánh. Anh Đức sau đó đứng ra giảng hòa và hy vọng mọi người sẽ không còn ăn hiếp Hoàng Sơn nữa.

Vụ đánh nhau sau đó cũng được các bạn trong lớp giấu kín và những gương mặt đỏ tấy phải giả vờ nói vấp ngã cầu thang.

Tất nhiên, vụ việc sau đó giữa lớp của Hoàng Sơn và mọi người vẫn chưa hề yên ấm. Phải đến sau này, khi lớp Hoàng Sơn bị lớp bên cạnh ăn hiếp và mọi người ra mặt giúp đỡ thì đôi bên mới thật sự giảng hòa, mới thật sự giao kết tình thâm.

Cũng chính vì việc giúp đỡ nên mọi người bị ban giám hiệu gọi tên và không ai khác, bà Thúy Nga phải một lần nữa lên trường và xin cho

"hai thằng con trời đánh" của mình.

Vì nhờ bà Thúy Nga đại diện xin giúp nên cũng như bao lần khác, má Ba không bị nhà trường gọi lên nói chuyện về Duy Thanh, nên cả cô nhi viện vẫn không hề hay biết gì.

Có điều, Khánh Long và Quốc Hùng sau đó bị đưa vào tầm ngắm. Trong một lần Quốc Hùng đi vệ sinh cùng với Hoàng Sơn, hai người bất ngờ bị trả thù. Đang thản nhiên từ nhà vệ sinh bước ra, Quốc Hùng và Hoàng Sơn bị ba, bốn tên đánh lén rồi bỏ chạy.

Nhanh chóng đứng dậy, nhưng khi đưa mắt nhìn quanh, Quốc Hùng không thấy ai hết. Biết chắc bọn lớp bên cạnh Hoàng Sơn trả thù vụ hôm bữa, nên Quốc Hùng một thân, một mình đi lùng bọn chúng.

Hoàng Sơn khuyên bảo nên cùng bàn bạc với mọi người, hoặc ít nhất nên rủ mọi người theo nhưng Quốc Hùng lại không đồng ý. Biết sẽ có chuyện không hay nên Hoàng Sơn lao đi tìm Duy Thanh và Khánh Long. Chạy tới dãy ghế đá tụ tập hôm nào, Hoàng Sơn thuật lại mọi chuyện và mọi người liền chạy đi ngay lập tức.

Về phần Quốc Hùng, anh chạy lên tầng hai và nhắm thẳng lớp bọn chúng mà đi tới với sát khí đằng đằng bốc lên. Mọi người ở trên hành lang thấy vẻ mặt của anh cũng phải khiếp sợ và dạt ra hai bên.

Mỗi lần Quốc Hùng xuất hiện ở đâu, là ở đó có đánh lộn, nó dường như đã trở thành câu cửa miệng, là thói quen, là quy chụp của mọi người dành cho anh chàng.

Xồng xộc lao vào lớp, Quốc Hùng không thấy ai nên liền quay lưng đi ra. Anh đoán rất có thể bọn chúng ở căn tin, hoặc phòng tập thể dục, hay rất có khi là bãi giữ xe chẳng hạn. Mà dù bọn chúng ở đâu, anh cũng sẽ lùng cho bằng được.

Dòng người tò mò hò hét, kéo theo sau anh thành một dãy dài, điều đó khiến đánh động tới giám thị và bảo vệ của nhà trường. Và tất nhiên, khi Quốc Hùng vừa bước xuống cầu thang để xuống căn tin, anh ngay lập tức bị giám thị chặn lại.

Cậu đi đâu đó?

Thầy giám thị chắp tay sau lưng và cầm

"thượng phương bảo kiếm" như hôm nào.

Quốc Hùng dù đang điên tiết lên nhưng cũng phải dịu giọng. Em. Anh chống chế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!