Chương 7: Viện Điều Dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ 7

Khi Khang Mại đến nhà ăn, liếc mắt liền thấy cô gái mặc áo gió đen ngồi một mình một bàn, tấm lưng nhỏ bé gầy yếu thẳng tắp, quanh thân dường như có một loại khí thế vô hình làm cho cô khác biệt hoàn toàn so với những người còn lại.

Lúc này nhà ăn gần như chật kín người, chỉ còn lại vài chỗ trống.

Người đến sau gần như không có chỗ ngồi, họ đều cố chạy thật nhanh vội vàng chiếm nốt vài chỗ trống không còn nhiều.

Khang Mại đành phải đến chỗ Ngân Tô, anh ta đi vòng qua đằng trước ngồi thẳng xuống.

Ngân Tô phát hiện ra có người, ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, xét thấy trước đó đối phương phổ cập những kiến thức thường thức cho mình, cô ngầm đồng ý cho anh ta ngồi đối diện mình.

Ngoài cửa lại có thêm mấy người đi vào, thế nhưng sau khi phát hiện ra không còn chỗ, vẻ mặt bọn họ có chút lo lắng, ánh mắt không ngừng lướt nhanh qua nhà ăn.

Nhưng những người kia không đi đến bàn còn chỗ trống bọn họ đang ngồi mà lượn qua lượn lại quanh các bàn ăn khác, không biết là có ý gì.

Cài bàn này của bọn họ rất dài, đủ chỗ cho mười người ngồi.

Khang Mại cảm thấy không đúng lắm, bắt đầu cảnh giác:

"Sao bọn họ không ngồi ở đây?"

Ngân Tô chống cằm,

"À, bọn họ nói đây là bàn VIP, người bình thường như bọn họ không dám ngồi."

Khang Mại: !

Khang Mại lập tức cảm thấy mông mình như bị bỏng, trừng Ngân Tô một cái.

Ngân Tô không hiểu sao mình lại bị trừng,

"Tự anh ngồi xuống mà, tôi đâu có mời anh."

Khang Mại: !

Khang Mại nghẹn một cục tức ở ngực không có chỗ trút.

Nếu không phải lúc vừa đến chẳng còn được mấy chỗ, phía sau còn có thêm mấy người chạy vào nhanh chóng chiếm hết chỗ trống thì có lẽ anh ta cũng chẳng tới chỗ này.

Dù sao thì cũng đã ngồi rồi, Khang Mại nhanh chóng chấp nhận sự thật này.

Dựa theo sắp đặt của trò chơi thì kiểu gì cái bàn này cũng là chuẩn bị cho người chơi.

Ngồi bàn này có thể gặp nguy hiểm nhưng ai mà biết ngồi bàn khác có gặp nguy hiểm khác không...

Anh ta nghiêm mặt hỏi Ngân Tô:

"Sao cô biết được tin về việc ăn cơm?"

"Anh muốn trao đổi tin tức với tôi không?" Ngân Tô không đáp mà hỏi ngược lại.

Khang Mại liếc cô một cái, nghĩ đến hành vi lấy đồ trên người y tá trước đó, gật đầu, Có.

Cô gái này không giống mấy mấy tên ngu xuẩn kia, trao đổi tin tức với cô có thể giảm bớt được rất nhiều việc.

"Y tá nói cho tôi biết." Ngân Tô trả lời vấn đề hồi nãy của anh ta, Anh tìm được gì?

"Y tá có thể trực tiếp nói cho cô biết?"

Ngân Tô không nói mà dúng ánh mắt ý bảo đến lượt anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!