Chương 456: Mùa tỏ tình (16)

Edit: Mèo lười 

Beta: Wendy, Yan

Mạt Lị tìm khắp nơi trên màn hình giám sát cũng không tìm thấy hai học viên mất tích. 

Hai người này trốn đi đâu rồi… 

Vừa nghĩ đến trong các học viên mất tích có cái gai đáng ghét kia, sắc mặt Mạt Lị liền tối sầm lại. 

Mạt Lị không tìm thấy tung tích của cái gai đó, trong lòng không khỏi có chút bất an.

Ngay lúc cô ta đang định kiểm tra lại thì trong căn phòng tình yêu đột nhiên có động tĩnh, Mạt Lị ấn trở lại màn hình. 

Có người mở cửa. 

Mặc dù Mạt Lị muốn tìm kiếm tung tích của cái gai kia, nhưng lúc này lại có học viên mở cửa nên cô ta bèn đè nén ý nghĩ này lại, xem những học viên này trước. 

Trên màn hình, một học viên đi đến căn phòng cách vách, gõ cửa trước nhưng không có ai ra mở cửa nên cô ta thử mở cửa. 

Cánh cửa bị đẩy ra một cách dễ dàng. 

Học viên kia không vào mà đứng ở cửa nhìn. 

Không biết trong phòng xảy ra chuyện gì, học viên kia nhanh chóng lùi lại, gõ cửa các phòng khác, gọi tất cả học viên ra ngoài. 

Sau đó họ cùng nhau bước vào gian phòng kia. 

Camera chỉ có thể nhìn thấy cửa phòng chứ không thể nhìn thấy bên trong phòng. … 

… 

[Kiên nhẫn là đức tính mà một người yêu cần có.]

Dòng chữ đỏ tươi như máu hiện ra trên mặt đất, bên cạnh là Khưu Tùng đang nằm trên mặt đất đã không còn dấu hiệu của sự sống. 

Những người chơi đã qua đêm trong căn phòng tình yêu tập trung lại trong căn phòng này, nhìn Khưu Tùng đã chết. 

Bên cạnh ngón tay dính đầy máu của Khưu Tùng là những nét phẩy chấm, phẩy, Khưu Tùng viết chưa xong cũng không biết anh ta muốn viết cái gì. 

Chắc anh ta muốn lưu lại điều gì đó nhưng chưa kịp viết xong đã tắt thở. 

Là… chữ nữ sao? Hồ Cầm cau mày hỏi. 

"Có chút giống… Chỉ thiếu một dấu gạch ngang* thôi, người giết anh ta là nữ? Hay là bạn gái của anh ta… NPC người yêu lúc ban ngày?" 

*Chữ nữ trong tiếng Trung:

Tạ Bán An:

"Trước đó, tôi nghe thấy trong phòng của Khưu Tùng có tiếng động, còn có người gõ cửa phòng của tôi, mọi người có nghe thấy không?" 

Mặc dù chỉ gõ một tiếng, nhưng Tạ Bán An khẳng định không phải ảo giác của mình. 

Sau khi gõ cửa, rất nhanh cậu ta đã nghe thấy giọng nói của Ngu Chi, sau đó là tình hình hiện tại. 

Tôi không có… Hồ Cầm lắc đầu. 

Ly Khương và một người chơi nam khác Diêu Bá Thanh cũng lắc đầu, bọn họ đều không nghe thấy gì. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!