Chương 41: Viện điều dưỡng cuộc sống hoàn mỹ hết

Nhà ăn.

Nhân viên nhà ăn nghe thấy tiếng động bên ngoài, nhao nhao vây lại một chỗ, thì thầm to nhỏ thảo luận.

"Cuối cùng viện trưởng cũng chết rồi, hay là chúng ra cũng ra ngoài đi?"

"Bên ngoài cũng lộn xộn lắm, ra ngoài làm gì."

"Nhưng bây giờ không ra ngoài, đợi lát nữa bọn nó phân chia địa bàn hết rồi, vậy chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ còn phải giúp bọn nó xử lý rác thải nữa à?"

"Tôi không muốn kiếm sống kiểu này nữa!"

"Đúng, chúng ta phải ra ngoài.. Chúng ta cũng có thể làm lão đại của viện điều dưỡng!"

Một nửa nhân viên nhà ăn ủng hộ ra ngoài cướp địa bàn, một nửa ủng hộ ở lại trong nhà ăn.

Bọn họ thảo luận cả buổi mà vẫn chưa ra kết quả, đột nhiên có một nhân viên phát hiện ngoài cửa sổ có ánh lửa.

Cháy.. cháy rồi! Nhân viên nhà ăn gọi đồng nghiệp còn đang tranh luận: Vườn hoa cháy rồi!

Lửa cháy rất mạnh, những cây đại thụ che trời lấp đất kia nhanh chóng bị ngọn lửa tấn công, chúng vặn vẹo cành cây, dường như muốn dập tắt lửa trên người.

Nhưng không biết ngọn lửa đó bị làm sao mà càng cháy càng mạnh, hoàn toàn không thể dập nổi.

Đám thực vật trong vườn hoa cũng bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, những cành dính phải đốm lửa quơ loạn lên không trung, đốm lửa từ trên không rơi xuống, nhanh chóng đốt cháy những nơi khác.

"Xảy ra chuyện gì vậy.. Chắc không cháy đến chỗ chúng ta đâu nhỉ?"

"Á! Tôi không muốn bị đốt cháy!"

"Đáng ghét đáng ghét! Cái thứ đáng ghét này.."

"Hình như có thứ gì đó đang qua đây?"

"Là cái gì? Là cái gì?"

"Không phải là đám nguyên liệu nấu ăn chết tiệt đó chứ?"

Chạy! Chạy mau! Không biết là nhân viên nhà ăn nào kinh hãi thét lên một tiếng, sau đó quay người chạy, vừa chạy còn vừa kêu:

"Người phụ nữ đáng sợ kia đến rồi!"

* * *

* * *

Ngân Tô đạp mở cửa nhà ăn, phát hiện bên trong rất sạch sẽ, không có thứ gì kỳ quái, ngay cả nhân viên nhà ăn cũng không thấy đâu.

Ngân Tô lập tức lách mình qua cửa, đợi người đằng sau chạy vào liền đóng cửa nhà ăn lại.

Phù..

Phù phù..

Khang Mại chống đầu gối th ở dốc.

Ngân Tô đã đi ra sau bếp xem một vòng, bên trong là một đống máu thịt bừa bãi, nhưng lại không thấy đám nhân viên nhà ăn kia, không biết chạy đi đâu rồi.

Trong tay Ngân Tô vẫn còn cầm một chiếc bật lửa có dấu khách sạn XX.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!