Editor: Tiểu Anhh
Mạc Trăn hơi sững sờ, xoay đầu lại nhìn A Diêu, hai tròng mắt đen dưới ánh đèn có chút tối tăm không rõ, Cô nhớ tới cái gì?
A Diêu lắc đầu, vẫn chăm chú nhìn bức tranh sơn dầu trên tường,
"Không có, chẳng qua cứ cảm thấy bức tranh này rất quen mắt. Đúng rồi! Anh không cảm thấy nó rất giống một quả quýt bị nổ tan tành trong lò vi sóng ư?"
Mạc Trăn: ...
Anh nhấc chiếc ly cao cổ, nhấp một hớp nhỏ nước lạnh,
"Bình thường tôi đều dùng máy ép nước trái cây để ép quýt."
A Diêu: ...
Anh nhất định phải dùng giọng nói mê người như vậy để khinh bỉ cô à? Thật là muốn chết!
Đợi một lát thì có nhân viên mang thức ăn lên, đối với hành vi Mạc Thiên Vương một mình chạy tới ăn cơm Tây, nhân viên chỉ lộ ra nụ cười mỉm bình tĩnh chuyên nghiệp —— mặc dù trong lòng cậu ta tò mò muốn chết.
Khom người với Mạc Trăn, nhân viên phục vụ lễ phép lui xuống. A Diêu nhìn Mạc Trăn ưu nhã dùng cơm, cũng cảm thấy mình vô cùng đói khát, chỉ là không xác định rốt cuộc là dạ dày hay là tâm đói khát.
"Phô mai thịt nguội ở đây ăn rất ngon."
Mạc Trăn xiên một miếng bánh mì nhỏ giới thiệu với A Diêu phía đối diện.
Giống như lấy ưu thế vóc dáng cao hái nho từ giàn nho, còn cố ý khoe khoang nho rất ngọt vậy.
Lông mày A Diêu giật hai cái, cười mấy tiếng ha ha ha,
"Phải không? Vậy anh nhất định phải thay tôi ăn nhiều chút."
Mạc Trăn suýt nữa không nén được phì cười, mặc dù là anh cố ý đùa giỡn A Diêu, nhưng nhìn bộ dáng thèm ăn của cô, vẫn không nhịn được nói:
"Trở về tôi sẽ hỏi sư phụ tôi, xem có biện pháp để có thể cho cô ăn chút gì đó."
A Diêu nghe đến đây mắt biu sáng lên, gần như bắn lên từ trên ghế,
"Có thật không? Thật sự có thể ăn hả?" Phải biết rằng, từ sau khi cô biến thành quỷ thì vô duyên với thức ăn ngon! Cái này đối với một đứa tham ăn mà nói quả thật so với mười đại khổ hình thời Mãn Thanh còn máu tanh hơn!
Mạc Trăn tận lực không nhìn cái người... Ách, quỷ phía đối diện đang khoa tay múa chân, đáp một tiếng mơ hồ không rõ.
Hưng phấn ban đầu qua đi, A Diêu lại tò mò chuyện khác,
"Anh vừa nói sư phụ? Anh còn có sư phụ hả?"
...
Khóe miệng Mạc Trăn giật giật, hình như không cẩn thận nói lỡ miệng rồi.
Đối với chuyện sự phụ, Mạc Trăn luôn luôn giữ kín như bưng, huống chi sư phụ đã có ý dặn dò anh, hắn muốn giữ bí mật với người ngoài. Cho nên chuyện xảy ra vào kỳ nghỉ hè năm ấy chỉ có hai người anh và bà ngoại biết. Sau này bà ngoại qua đời, không còn ai biết Mạc Trăn có một người sư phụ.
Vậy mà anh lại nói một cách tự nhiên chuyện của sư phụ ngay trước mặt A Diêu.
"Hắn có phải là đạo sĩ lúc trước anh từng nhắc tới không?" A Diêu vẫn còn truy hỏi, Mạc Trăn nghĩ thầm, A Diêu không phải là người, tự nhiên cũng không thể coi là người ngoài đâu nhỉ?
Nghĩ như vậy cũng thấy rất có đạo lý, Mạc Trăn thản nhiên gật đầu,
"Lúc còn rất nhỏ tôi có thể nhìn thấy một ít du hồn dã quỷ, sau khi bái sư mới thanh tịnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!