Hứa Minh Ưu trên trán chảy máu, môi mím thật chặt;
Lê Viễn Phong cũng chẳng khá hơn, quần áo xộc xệch, khoé miệng bầm tím.
Gã đè Hứa Minh Ưu vào tường, cười lạnh: Không thể không nói, Trình Tư cũng có biệt tài lấy lòng người khác, chẳng ai bì kịp.
Hứa Minh Ưu bị chặn ngang cổ, khó nhọc phun từng chữ: Anh xem ra cũng không sao bằng nổi Trình Tư cái gì, phải không?
Lê Viễn Phong thoáng chốc tức đến đỏ mắt.
Hứa Minh Ưu vừa đâm trúng chỗ đau của gã.
Cái tên Trình Tư này, đối với Lê Viễn Phong, chính là ác mộng.
Rõ ràng ra mắt sớm hơn hắn, kết quả khắp trong ngành giải trí, đâu đâu cũng thua hắn một bậc;
Thật vất vả mới thấy hắn rời khỏi ngành, sự nghiệp của mình cũng không ngừng phát triển, hiện nay hắn lại trở về.
Gã quả thực thiếu nước hoài nghi ngành giải trí có phải do nhà Trình Tư mở ra không, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi,
Hắn nghĩ hắn là ai?
Dựa vào cái gì!
Bất quá chỉ là một minh tinh thân mang tai tiếng trở về kiếm miếng ăn,
Vẫn còn cho mình là vương tử cao cao tại thượng ngày trước sao?
Lê Viễn Phong vỗ vỗ mặt Hứa Minh Ưu: Đúng vậy, tao làm sao mà bì kịp nó. Trình Tư bây giờ chỉ là thằng hèn mọn, chẳng phải vốn rất kiêu ngạo sao?
Chẳng phải luôn được xưng tụng không bao giờ để người khác sửa lại sáng tác của mình sao, nhìn nó trên bàn ăn ngày hôm nay mà xem, bộ dạng ti tiện đến mức nào.
Sáng tác cho anh chẳng có ý nghĩa gì hết.
Lê Viễn Phong, không phải tôi xem thường anh, nhưng bằng trình độ của anh mà nói, không có cửa cho anh sửa lại sáng tác của tôi đâu.
Người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cửa ra vào.
Trình Tư dựa vào tường, dáng dấp nhìn qua có vẻ vô cùng nhàn nhã,
Nhưng ánh mắt lại sắc bén như đao, chậm rãi xẹt qua mặt Lý Vi Vi, Vương Đạo,
Cuối cùng rơi trên người Lê Viễn Phong.
Buông cậu ấy ra, Lê Viễn Phong. Nếu không, tin tức anh đánh người ngày mai sẽ lên trang nhất đấy.
Trình Tư giơ điện thoại đung đưa trước mắt hắn.
Vương Đạo đứng một bên hô lên: Trình Tư, cậu làm sao thế? Trợ lý của cậu chẳng nói chẳng rằng xông vào đánh Viễn Phong trước đấy! Đừng có vừa ăn cắp vừa la làng!
Lê Viễn Phong:
Tao đã nói thằng này có gì tốt đẹp đâu, thế mà lại như chó điên ***g lên cắn người, hoá ra là ở chỗ này đợi tao mắc bẫy. Không bao giờ quên tính toán mưu đồ với tao, Trình Tư, mày giỏi lắm.
Trình Tư cười lạnh: Đúng thế thì sao?
Anh nói cứ như mình cũng chưa từng làm qua chuyện như vậy ấy nhỉ.
Lê Viễn Phong biến sắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!