42.
Vậy không hôn nữa.
Mất máu quá độ làm cho hai mắt Hồ Bân tối sầm lại, thời điểm sắp ngất đi, cơn đau trên đầu gối lại kích thích thần kinh dữ dội.
Hồ Bân nhếch nhác không chịu nổi quỳ rạp trên mặt đất, mồ hôi cùng nước mắt thi nhau chảy xuống. Gã biết họng súng đang chĩa thẳng vào đầu mình, đôi môi trắng bệch gắng sức run rẩy:
"Xin ngài...... Không phải tôi...... Không phải tôi làm!"
Alpha trước mặt không giống cảnh sát, cặp mắt đen tối kia của hắn tựa sói hoang, mang theo sự hung ác tôi luyện từ chốn rừng sâu hoang dã.
Trên người hắn mặc đồng phục thẳng thớm, trên vai mang huy hiệu quân đội. Với tình huống bình thường, nếu gã không có sức phản kháng, quân nhân này hẳn sẽ tống gã vào đồn cảnh sát.
Họng súng lại một mực đứng yên trong không trung, đũng quần Hồ Bân ấm nóng, gã sợ đến mức không chảy nổi nước mắt ra nữa, toàn thân run lẩy bẩy.
Alpha từ trên cao hạ mắt nhìn xuống gã, như thể đã bị người nhổ mất chiếc vảy ngược mình xem trọng nhất, trong ánh mắt là sát ý chẳng chút che giấu.
Cạch ——
Tiếng đạn lên nòng vang lách cách, mặt mũi Quan Thù u ám, đã không còn kiên nhẫn cùng lý trí, hỏi một lần cuối cùng: Là tay nào?
Hắn không muốn dùng một phát trực tiếp bắn tung đầu Hồ Bân, như thế quá hời cho gã. Thời điểm Quan Thù ở trường quân đội từng học qua khóa thẩm vấn, thống khổ mới có thể làm cho người ta hận không thể đi tìm chết.
Alpha này muốn giết gã!
Alpha này thật sự muốn giết gã!
Bên tai Hồ Bân chỉ còn lại có tiếng tim đập hoảng loạn của bản thân, gã thất kinh bò lùi ra sau.
"Mày không thể giết tao! Mày biết tao là ai không?!" Hồ Bân cắn vào lưỡi bắt đầu nói quàng nói xiên, hoàn toàn sụp đổ, gã trực tiếp đưa tay tay chỉ về phía đám côn đồ chân mềm nhũn không còn chạy nổi nữa,
"Là bọn nó gọi tao tới...... Là bọn nó!"
Mày mẹ nó nói bậy!
Tên du côn gào thét lạc giọng, đầy mặt hoảng loạn trốn tránh trách nhiệm nói,
"Rõ ràng là mày cho bọn tao tiền! Còn nói có Omega xinh đẹp để chúng tao chơi...... A!"
Đầu gối gã cũng bị trúng phát đạn, rầm một cái gục ngã xuống đất, liên mồm rên rỉ lăn lộn.
Đám côn đồ còn lại không ai dám dìu gã dậy, bọn chúng chưa từng gặp súng thật đạn thật, đến ngón tay cũng run rẩy, lại không dám chạy trốn.
Đây không phải lần đầu tiên chúng làm loại chuyện này, vốn tưởng rằng là món ngon trên trời rơi xuống, không chỉ có tiền tiêu, mà còn có cơ hội chơi Omega xinh đẹp như vậy, kết quả không ngờ lại đụng phải Diêm Vương sống.
Mãi đến khi họng súng lạnh ngắt dời đi, đám côn đồ mới hoàn hồn lại từ trong cửu tử nhất sinh, gian nan nuốt ngụm nước bọt.
Alpha này đã không còn lý trí, hắn chỉ còn lại thú tính bảo hộ Omega theo bản năng. Bất kể là ai, chỉ cần nói lời khó nghe với Omega trong lòng hắn, hắn sẽ liền cắn đứt cổ họng kẻ nọ.
Từng tiếng kêu thảm thiết xen lẫn trong mùi máu tươi nồng nặc, Thẩm Yểu lại chẳng hề thoáng cau mày. Khuôn mặt dựa trên vai Quan Thù khẽ nâng lên, tầm mắt chuyển sang, rơi trên gương mặt tái xám của Hồ Bân.
Thẩm Yểu biết, hiện tại chỉ cần cậu kêu đau một tiếng với Quan Thù, nói với Quan Thù rằng mình muốn Hồ Bân chết, Quan Thù sẽ bóp cò chẳng chút do dự, giết người vì cậu.
Cậu quay mặt, lần này nâng mắt nhìn về phía Quan Thù đang ôm chặt mình.
Để Quan Thù phải gánh một mạng người vì cậu, thậm chí không chỉ có một người. Nếu như vậy, tên cậu sẽ khắc ghi thật sâu vào trong tim Quan Thù.
Sau khi cậu rời đi, Quan Thù sẽ vĩnh viễn ghi nhớ, vĩnh viễn không thể quên được cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!