38.
Vận may
Sinh hoạt của Yến Tri Hành rất quy củ, sau khi thời gian rửa mặt cùng điểm tâm kết thúc, y sẽ luôn ngồi nghiêm chỉnh trong phòng sách đọc báo tài chính kinh tế.
Lật xem được một nửa, Trần Song gõ vang cửa phòng, cầm di động tiến vào, thấp giọng thông báo: Là công tố Quan.
Y với Quan Thù hoàn toàn không thân quen, việc công cần xử lý cũng đã xong xuôi, Quan Thù gọi điện thoại đến đây là chuyện cực kỳ vô lý.
Mặc dù như vậy, Yến Tri Hành vẫn không đổi sắc mặt tiếp nhận điện thoại, lãnh đạm hỏi: Có chuyện gì sao?
Yến Tri Hành nghe được âm thanh xoay bật lửa vọng đến. Y vẫn chưa quên vụ tranh chấp lần trước với Quan Thù, trước khi sự kiên nhẫn không nhiều lắm hoàn toàn cạn kiệt chuẩn bị ngắt điện thoại, Quan Thù rốt cuộc mở miệng.
"Ngài đang ở cùng với Thẩm Yểu à?"
Giọng nói của hắn nhẹ bẫng, nghe được sự thờ ơ khác thường,
"Cậu ta còn sống không?"
Vẻ mặt Yến Tri Hành không có bất cứ biến hóa gì, y buông tờ báo tài chính kinh tế trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn vọng về phía cửa kính bên phải phòng sách, bên dưới bầu trời mây xanh biếc chính là vườn hoa nhỏ cảnh sắc lộng lẫy.
Y biết thói quen sinh hoạt của Thẩm Yểu.
Sáng sớm mỗi ngày, Thẩm Yểu đều sẽ ngồi đọc sách trong vườn hoa.
Yến Tri Hành thu hồi tầm mắt, lần đầu tiên chạm mặt cùng Quan Thù do công việc, rõ ràng tất cả sự tình đều được xử lý cực kỳ thuận lợi, nhưng khi bọn họ trò chuyện với nhau lại như ẩn giấu gió bão, trời sinh bất hòa.
Y không có bất cứ ấn tượng tốt gì về Quan Thù, lại thêm một lần nghe được tên của Thẩm Yểu từ trong miệng Quan Thù, trước mắt bỗng chốc liền hiện ra hình ảnh buổi tiệc hôm đó.
Bộ dáng thảm hại của Thẩm Yểu, mái tóc lộn xộn, lồng ngực không ngừng phập phồng, còn cả vành mắt đỏ hoe. Trên chiếc cổ mong manh, dấu tay lưu lại thật sâu.
Thẩm Yểu ngày thường mồm mép sắc bén, không chịu chút thua thiệt trước mặt y, lại bị Quan Thù ức hiếp thành bộ dạng này.
Yết hầu của Yến Tri Hành lăn xuống, tâm trạng có chút khó chịu nhỏ nhoi kỳ lạ, sắc mặt lãnh đạm nói:
"Chuyện này hình như không liên quan đến cậu."
"Đương nhiên không liên quan đến tôi, suy cho cùng quan hệ giữa ngài với Thẩm Yểu thoạt nhìn cũng không phải quá tốt." Quan Thù cười lạnh một tiếng, trong lời kế tiếp còn mang chút cảnh cáo khó hiểu,
"Tôi gọi điện thoại đến chỉ là muốn xem có phải ngài đã mang cậu ta đi nuôi cá mập không. Cậu ta là kẻ tôi muốn tự tay quẳng xuống biển, ngài chớ có chen chân vào."
Quan Thù nói xong mấy câu này, điện thoại cũng chỉ còn âm máy bận. Yến Tri Hành đi đến trước cửa sổ, cúi đầu xuống nhìn. Thẩm Yểu vốn dĩ đang đọc sách đã bắt đầu thiếp đi, ngay cả một con chim hoàng yến đậu lên vai cũng chẳng hay.
Yến Tri Hành lặng lẽ đứng bên cửa sổ một hồi, xoay người mở cửa vào thang máy, đi về phía vườn hoa.
Thế ư? Thẩm Yểu cầm cafe bên cạnh lên, không chút hoang mang nhấp môi, thoải mái đùa bỡn nói,
"Vậy phiền ngài thông báo một chút cho Quan Thù, nói với cậu ấy là tôi còn sống sung sướng lắm."
Thẩm Yểu tin chắc Quan Thù không có khả năng nói chân tướng cho Yến Tri Hành, hắn sẽ không vạch trần quan hệ bí mật giữa hai bọn họ ra.
Cậu rất hiểu Quan Thù, Quan Thù làm như vậy thậm chí còn nằm trong dự kiến của cậu. Cậu thậm chí có thể tưởng tượng được giọng điệu của Quan Thù ở trong điện thoại.
Thẩm Yểu biết rõ bản thân mất liên lạc lâu như vậy, Quan Thù sớm hay muộn cũng sẽ có ngày không ngồi yên nổi. Cậu có rất nhiều phương pháp có thể liên hệ Quan Thù, nhưng cậu không làm, cậu cố tình vậy đấy.
Cậu đích xác muốn chia tay với Từ Ý Bạch, song cậu không cho phép Quan Thù thay mình mở miệng khai sạch mọi chuyện như thế. Giống như những lời Thẩm Yểu đã nói cùng Quan Thù, cậu rất ghét những thứ không kiểm soát được, bao gồm cả con người.
Nếu Quan Thù luôn miệng nói không muốn có vướng mắc gì với cậu, vậy thì cho hắn toại nguyện đi, để hắn trải nghiệm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!