37.
Người đàn ông khác
Từ Ý Bạch nhốt mình trong nhà suốt một tuần, trong lòng anh biết rõ ràng —— Thẩm Yểu rất lạnh lùng, người thật sự cần bình tĩnh lại chỉ có một mình anh.
Anh rành rành biết rằng Thẩm Yểu đã ngoại tình dưới tình huống hoàn toàn tỉnh táo, cảnh Quan Thù đưa đón Thẩm Yểu vẫn còn sống động trong mắt. Thẩm Yểu đưa tay vén quần áo lên, vẻ mặt bình tĩnh cho anh xem vết bầm trên eo.
Ngoại tình là chuyện không thể tha thứ trong tình yêu, Từ Ý Bạch lại vẫn chẳng đề nghị chia tay.
Anh không hút thuốc lá cũng không say rượu, mỗi ngày chỉ không bật đèn, kéo rèm lặng lẽ ngồi trong phòng, sau đó vươn tay đàn khúc dương cầm hết lần này đến lần khác.
Khi hốc mắt nóng lên, Từ Ý Bạch liền dừng lại, sau đó chậm rãi nâng tay che mắt.
Tại nơi sáng tối giao nhau, Từ Ý Bạch tựa như một bóng hình cô độc. Thời gian đằng đẵng trôi qua, anh cho rằng nội tâm mình hẳn đã bình tĩnh lại, có thể khống chế tốt cảm xúc, cũng mang nghĩa có thể thực sự đối mặt nói chuyện cùng Thẩm Yểu rồi.
Mà khi cuộc điện thoại của anh mãi không được kết nối, Từ Ý Bạch mới hay bản thân chỉ đang lừa mình dối người, anh căn bản không thể nào bình tĩnh nổi.
Nhất cử nhất động của anh đều bị phản ứng của Thẩm Yểu điều khiển. Anh chưa từng biết, cảm xúc trở nên kích động là một chuyện dễ dàng như vậy.
Từ Ý Bạch chạy thẳng ra ngoài, lái xe đến nhà Thẩm Yểu, ngay cả thang máy cũng không kịp chờ, kích động chạy một mạch lên tầng.
Còn chưa kịp ổn định hô hấp, Từ Ý Bạch vừa đỏ mắt vừa đập cửa, gào lên: Thẩm Yểu! Yểu Yểu!
Anh đập đến lòng bàn tay sung huyết đỏ bừng, bên trong lại chẳng có lấy một tiếng hồi âm. Từ Ý Bạch đột nhiên nhớ ra mình từng lưu lại vân tay trên ổ khóa, hô hấp anh hỗn loạn, ấn sai vị trí rất nhiều lần, cuối cùng mới khó khăn mở ra được.
Tích ——
Trong nháy mắt khóa vân tay mở ra, Từ Ý Bạch hất văng cửa, xông vào trong. Không có người, anh không tìm được Thẩm Yểu, ngay cả một cơ hội chuyện trò cũng không có.
Từ Ý Bạch chỉ tìm được chiếc di động hết pin trong phòng ngủ, anh cào tóc ngồi lên giường, đầu óc trống rỗng như tờ giấy trắng, sau khi sạc màn hình di động tự động sáng lên.
Quan Thù!
Từ Ý Bạch tóm lấy di động, đứng dậy đi ra ngoài. Anh với Thẩm Yểu không liên lạc suốt một tuần, Quan Thù ngược lại chỉ liều mạng gọi điện thoại cho Thẩm Yểu trong hai ngày nay.
Yết hầu anh lăn xuống, nặng nề đá cửa đi ra ngoài, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ —— Quan Thù! Quan Thù khẳng định biết điều gì đó!
"Anh không tìm thấy Thẩm Yểu, vậy sao lại có di động của cậu ta thế?"
Câu Bạn trai cũ kia chẳng khiến cho Quan Thù có chút chột dạ, ánh mắt hắn khóa vào màn hình di động đang lắc lư. Bên trong có một chuỗi cuộc điện thoại bị lỡ đỏ rực, không chỉ có của hắn gọi cho Thẩm Yểu, mà còn của Từ Ý Bạch, chiếm đầy một màn hình, kéo xuống còn rất nhiều nữa.
Quan Thù mặc đồng phục màu đen trên người, thời điểm đứng thẳng bất giác mang theo tác phong quân đội, khi nghiêm mặt nâng mắt nhìn người còn vô cớ có chút như đang thẩm vấn:
"Anh không tìm được cậu ta, chưa được phép đã xông vào tư gia người khác, còn tùy tiện mang đồ cá nhân của người khác ra ngoài, thì là gì hả?"
Quan Thù chen chân vào tình cảm của anh và Thẩm Yểu, lại chẳng hề lộ ra chút cảm giác tội lỗi.
Ngón tay siết di động của Từ Ý Bạch tái nhợt, anh vẫn duy trì bình tĩnh:
"Khóa vân tay nhà Yểu Yểu có vân tay của tôi, cho nên nhà em ấy đối với tôi không phải là nhà riêng. Mật mã di động tôi cũng biết, dù em ấy có biết tôi chưa hỏi đã lấy di động đi, em ấy cũng sẽ không giận."
Khóe miệng vốn dĩ mím chặt nay lại càng kéo căng, đèn đường trên đỉnh đầu đột ngột chớp tắt, phát ra tiếng vang ken két.
Quan Thù đứng nơi tối tăm, hoàn toàn không để người khác nhìn thấy vẻ mặt.
Từ Ý Bạch có vân tay nhà Thẩm Yểu, hắn thì không. Chắc chắn là vì sau khi Thẩm Yểu thi đại học xong mới dọn khỏi Thẩm gia, khi đó hắn với Thẩm Yểu đã tan nát rồi.
Bằng không hắn nhất định cũng có thể sở hữu mật mã khóa vân tay, Từ Ý Bạch thì có gì mà khoe khoang chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!