36.
Đi đâu
Trong phòng có một cửa sổ nhỏ không có chấn song, phong cảnh nơi đây rất đẹp, trời xanh lam cùng rừng cây rậm rạp nối liền một mảnh. Thời điểm ra ngoài ngắm nghía, liền cảm thấy tĩnh tâm không ít.
Sắc trời dần tối, cây cối cao ngất chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ, lay động theo từng cơn gió thổi, cùng với nó là tiếng chim kêu bị ngăn bên ngoài khung cửa.
Thẩm Yểu khoanh chân ngồi dựa trên ván giường, TV trước mặt đang chiếu hình ảnh sặc sỡ. Tầm mắt cậu không đặt trên đó, ngược lại rũ mắt chăm chú nhìn ngón tay mình, cậu chỉ là thích suy ngẫm vấn đề, hoặc ngẩn người trong tiếng TV ồn ào.
Cậu lừa gạt Giản Nhiên, nói mình bị phát tình giả, cho nên đến hết ngày không ai đến quấy rầy, ngoại trừ thời điểm đưa cơm và trà chiều cho cậu.
Thẩm Yểu quả thật không thích không gian huyên náo, sự yên tĩnh không bị quấy rầy thế này rất hợp ý cậu. Cậu không có di động, chỉ một mình lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, đếm xem có bao nhiêu con chim bay qua, cũng có thể khiến cậu thoải mái trải qua một buổi chiều.
Cốc cốc ——
Tiếng gõ cửa mang theo nhịp điệu thu hút sự chú ý của cậu, Thẩm Yểu hơi hơi nâng mặt lên. Cậu tính thời gian, sau khi đợi người bên ngoài hoàn toàn rời khỏi, cậu mới mở cửa ra.
Ngoài cửa có đặt khay bữa tối, áo ngủ cùng quần áo để thay, còn có dép lê, tất cả đều vừa vặn theo số đo của cậu
Cậu tắm rửa xong thay áo ngủ, tìm một series điện ảnh. Thẩm Yểu không mang theo thuốc ngủ, trong hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm này, cậu vốn dĩ chẳng thể ngủ được.
Mà đến thời điểm điện ảnh chiếu đến phần thứ ba, mí mắt cậu thế mà lại bắt đầu mệt mỏi díp lại, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Cậu rõ ràng đã tiến vào trạng thái ngủ sâu, nhưng Thẩm Yểu lại cảm thấy như bị bóng đè. Tứ chi không thể nhúc nhích, mắt cũng không thể mở ra, ý thức lúc tỉnh táo, khi lại đột nhiên mơ màng.
Thẩm Yểu vô thức nhíu đầu mày lại, trong mông lung, cậu như thể đã tiến vào một ảo giác, bên tai nghe được chút động tĩnh.
Cậu muốn trở mình xác nhận, lại như có tảng đá đè trên người, ngay cả ngón tay cũng không động đậy nổi.
Giản Nhiên thấp thỏm thu hồi lại mũi kim cắm trên tuyến thể của Thẩm Yểu, anh thành công lấy được pheromone, nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài cửa.
Khi ra đến bên ngoài trên lưng anh đã phủ một lớp mồ hôi lạnh.
Giản Nhiên đi vào phòng thí nghiệm, liền nhìn thấy Yến Tri Hành đang chờ mình bên trong.
Thời điểm lần đầu tiên anh lỡ miệng hỏi Omega kia rồi sẽ thế nào, Yến Tri Hành chỉ đầy mặt lãnh đạm, lại còn khăng khăng cố chấp, rõ ràng không hề quan tâm đến chết sống của Omega này.
Vì sao Yến Tri Hành thay đổi quyết định, tìm lại chút đỉnh lương tâm từ nơi nào đó, Giản Nhiên không biết, có điều anh vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Nếu bọn họ không dự định ở bên nhau, đây là phương thức giải quyết tốt nhất. pheromone của Thẩm Yểu biến thành thuốc của Yến Tri Hành, Yến Tri Hành ngược lại cũng làm tương tự.
Ảnh hưởng tạo thành của chứng lệ thuộc này sẽ giảm đi rất nhiều.
"Thật sự không cần tiêm thuốc tê sao?" Giản Nhiên thay chiếc găng dùng một lần mới, xác nhận lại lần nữa, Đau lắm đấy.
Không cần.
Yến Tri Hành xoay người, để lộ tuyến thể trên cổ dưới tay Giản Nhiên, lời ít ý nhiều nói, Cứ làm đi.
Tuyến thể là vị trí yếu ớt nhất trên người Omega cùng Alpha, Giản Nhiên không hề gạt người, vào nháy mắt chiếc kim dài kia đâm vào, đau đớn liền chầm chậm kéo đến.
Yến Tri Hành căng cứng lưng, loại đau nhức này như muốn đâm thủng tuyến thể, y đau đến trên trán tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Đau đớn kéo dài suốt mười phút, ban đầu chỉ tồn tại nơi tuyến thể, cuối cùng lại khuếch tán đến toàn thân. Bả vai, lưng đều giống như bị người đập nát.
Mồ hôi chảy xuống khỏi khuôn mặt, thời điểm kim tiêm rút ra, đau đớn lại biến mất trong chớp mắt, ngay cả lỗ kim cũng không lưu lại trên tuyến thể.
Thần trí lại chưa thoát khỏi cơn đau kia, Yến Tri Hành bình ổn hô hấp, nếm được vị mùi máu tươi ngập đầy trong khoang miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!