Chương 27: (Vô Đề)

27.

Chiếc nhẫn

Quan Nham trước giờ chỉ đánh chứ chưa từng tát hắn, Quan Thù ngoảnh mặt làm ngơ với dấu tay trên mặt. Lời thóa mạ của Thẩm Yểu tuyệt đối không khiến hắn nổi giận, chỉ nâng thủ chạm vào bên má bỏng rát.

Hắn không quá để ý, ngược lại kéo tay Thẩm Yểu qua. Quan Thù cúi đầu, hôn từng cái lên lòng bàn tay.

Thẩm Yểu lại nhíu mày, mạnh mẽ giật tay ra, không quá một giây lại bị Alpha nhẹ nhàng kéo lại.

Quan Thù nâng bàn tay cậu, mí mắt sắc bén rũ xuống. Hắn nâng tay Thẩm Yểu, nụ hôn hạ xuống càng lúc càng nhẹ, quý trọng giống như trong quá khứ.

Thẩm Yểu gập ngón tay lại, khóe mắt cậu còn vương giọt lệ chưa chảy hết, tựa viên pha lê trong suốt lạnh giá. Ánh mắt cậu lãnh đạm, như thể bất kể Quan Thù làm gì cũng không liên quan đến cậu.

Trong căn phòng yên tĩnh mà hỗn loạn, Quan Thù tránh khỏi ánh mắt Thẩm Yểu, lừa mình dối người ôm chặt cậu vào trong lòng.

Ôm đến chặt chẽ không kẽ hở, làn da trần trụi dán sát nhau. Quan Thù siết phần eo nhỏ gầy của Thẩm Yểu, nhẹ nhàng gác cằm lên người cậu, tham lam hôn hương vị trên thân cậu.

Hương hoa hạnh quấn quýt với cỏ hương lau, Quan Thù cảm thấy hương vị của bọn họ thực xứng đôi.

Yểu Yểu...... Quan Thù gọi hết lần này đến lần khác, yêu thương lại triền miên; Yểu Yểu.

Hắn nghiêng mặt đi, nhắm mắt lại để không nhìn thấy tầm mắt lạnh nhạt của Thẩm Yểu, nhẹ nhàng dịu dàng hôn cậu.

Còn cẩn thận hơn cả khi bọn họ còn yêu đương tha thiết, mất rồi có lại luôn khiến người ta càng thêm suy tính thiệt hơn, hiện tại Quan Thù muốn để cho Thẩm Yểu cảm thấy hắn chỗ nào cũng tốt cả.

Sau khi hoàn thành ký hiệu vĩnh viễn, Quan Thù lại quay về như lúc trước kia. Hắn không còn nói một lời khó nghe nào với Thẩm Yểu, cũng không còn đối xử thô bạo với cậu nữa.

Ngoại trừ việc mỗi ngày hắn đều phải xác nhận ký hiệu vĩnh viễn của mình trên thân Thẩm Yểu vô số lần, dường như hắn lại một lần nữa biến thành con chó lớn trung thành chỉ thuộc về riêng cậu.

Omega sau khi bị ký hiệu vĩnh viễn hẳn phải quyến luyến Alpha, ở trường hợp hai bọn họ thì lại trái ngược.

Quan Thù bất cứ lúc nào cũng muốn ôm lấy Thẩm Yểu, hắn không muốn để Thẩm Yểu rời khỏi tầm mắt dù chỉ một phút đồng hồ.

Mỗi ngày hắn đều muốn tự tay rửa mặt đánh răng, thay quần áo cho Thẩm Yểu, nửa quỳ trên mặt đất đi giày cho cậu, thậm chí ngay cả thời điểm ăn cơm cũng đích thân đút cậu ăn.

Vừa đút ăn, vừa nhẹ giọng lẩm bẩm:

"Yểu Yểu sao lại gầy như vậy chứ?"

Quan Thù cũng không giam hãm cậu suốt nữa, hắn sẽ dẫn Thẩm Yểu xuống tầng đi dạo, chỉ là đôi tay lúc nào cũng nắm chặt kéo Thẩm Yểu, đan xen mười ngón chặt chẽ với cậu.

Giả như có kẻ liếc mắt nhìn Thẩm Yểu nhiều hơn một cái, Quan Thù sẽ trừng trừng nhìn thẳng người kia, tràn ngập ý cảnh cáo. Hắn thần hồn nát thần tính, bất kể là Alpha hay Beta, thậm chí là Omega, ở trong mắt hắn đều tồn tại sự thèm khát Thẩm Yểu.

Ban đầu Thẩm Yểu cũng thử đối chọi với Quan Thù, khi Quan Thù quỳ trên mặt đất đi giày cho cậu, liền đá một cước sang. Lúc Quan Thù dỗ cậu ăn cơm, liền lạnh tanh mà hất đổ cả bát lẫn thìa.

Quan Thù chưa bao giờ nổi giận, hắn im lặng thu dọn hết thảy xong xuôi, sau đó lặp lại chuyện đang làm lúc trước.

Sau đó Thẩm Yểu liền mặc kệ Quan Thù.

Việc Quan Thù hay làm nhất chính là để Thẩm Yểu ngồi trên đùi mình, sau đó thiết tha ôm trọn lấy cậu từ phía sau, nói mấy lời như có như không ở bên tai cậu.

Thẩm Yểu không phản ứng lại hắn, hắn cũng có thể một mình lẩm bẩm hồi lâu.

Hắn nói:

"Yểu Yểu, tớ không đến trường quân đội nữa nhé? Tớ chỉ muốn ở mãi bên cậu, một khắc cũng không muốn chia lìa với cậu."

Quan Thù còn nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!