Chương 24: (Vô Đề)

24.

"Sẽ bị người khác hiểu lầm là một đôi."

Lần đầu tiên Quan Thù nhìn thấy Thẩm Yểu, một mình hắn vừa quật ngã bốn năm người trong ngõ nhỏ tối tăm cạnh cổng trường học.

Nghe một chuỗi tiếng kêu thảm thiết xung quanh, sắc mặt Quan Thù không thay đổi, khom người thuận tay nhặt túi sách trên mặt đất lên, phủi phủi bụi, móc vào tay quăng lên vai.

Trước khi đi Quan Thù còn đạp một cái lên kẻ đang nằm trên mặt đất, lạnh giọng mắng câu: Cút.

Hắn quay người, bước chân lại dừng lại.

Trong ngõ chất đầy rác rưởi, cục nóng điều hòa trên vách tường phát ra tiếng vang rầm rầm, thổi ra luồng gió khô hanh, là chốn mèo hoang cũng chẳng muốn chạy vào.

Nhưng hiện giờ cách không xa nơi đây, thế mà lại có một Omega rất xinh đẹp đang đứng.

Trên người cậu mặc đồng phục gọn gàng sạch sẽ, cặp sách cũng nghiêm chỉnh đeo trên hai vai, hoàn toàn không hòa nhập với ngõ nhỏ chật hẹp này, cũng như người thuộc về một thời không khác hẳn với Quan Thù ngập trong sự tàn bạo.

Ánh mắt Omega ngó vào trong ngõ trong veo tựa hồ nước, không có sợ hãi rụt rè, chỉ là có chút ngập ngừng.

Tầm mắt của Quan Thù dừng trên người cậu không lâu, cũng chẳng vì khuôn mặt kiều diễm của Omega mà thả lỏng biểu cảm. Đây là một ngõ cụt, thời điểm hắn phải đi ra ngoài chỉ có thể đi ngang qua Omega kia.

Lối vào ngõ chỉ có thể đủ để một người đi, Omega chặn ở đó hắn căn bản không ra được. Quan Thù không kiên nhẫn nhíu mày, thẳng thừng nói:

"Tránh ra, đừng chắn đường."

Omega nghe thấy giọng điệu hung hãn của hắn, lui hai bước ra sau theo bản năng, chừa một khoảng trống để người có thể qua lại.

Quan Thù nhìn thẳng tiến về phía trước, lại nghe thấy Omega bên cạnh phát ra âm thanh: Quan......

Rất nhẹ rất nhỏ, nhưng vẫn bị Quan Thù nghe được. Hắn dừng bước chân, không ngờ Omega nhìn như học sinh ngoan thế mà lại nhận ra mình.

Quan Thù nhíu chặt đầu mày, hắn không muốn nghe lời kế tiếp, song lại nghĩ đến hậu quả phát sinh nếu như vụ đánh nhau này bị phát hiện.

Hắn nhíu mày, giọng điệu không tử tế uy hiếp nói:

"Đừng có nói chuyện cậu đã thấy hôm nay ra, đã biết chưa hả?"

Có lẽ Omega có chút ngốc, hoặc có thể là bị hắn dọa sợ rồi. Ngón tay nắm lấy quai cặp, ngơ ngác gật đầu nói:

"Tớ sẽ không nói đâu, tớ chỉ muốn nói là......"

Nửa câu còn lại Quan Thù không kiên nhẫn nghe hết, hắn sải chân bước nhanh rời khỏi ngõ nhỏ này, trên gương mặt còn có vết thương không dễ thấy lắm.

Quan Thù không để tâm đến Omega này, mãi cho đến ngày hôm sau khi hắn lên sân thượng lại gặp phải cậu ta.

Sân thượng có khóa, nhưng không ai phát hiện ổ khóa này kỳ thật chỉ là đồ trang trí, người đầu tiên phát hiện ngược lại là Quan Thù vừa mới nhập học.

Cánh cửa cũ kỹ phát ra tiếng vang khiến người khác ê răng, khi Quan Thù nhìn đến Omega ngồi trên ghế đá liền khựng bước chân, quay người muốn ra ngoài.

Đang là thời điểm giao mùa hè thu, mặt trời trên đỉnh đầu còn có chút hung tợn, duy chỉ có chỗ Thẩm Yểu là còn râm mát.

Hiện tại là nghỉ trưa, Thẩm Yểu không đến căn tin, cũng không mang cơm, chỉ ăn sandwich tùy tiện mua trong cửa hàng tiện lợi.

Nghe thấy động tĩnh sau lưng, cậu cắn sandwich xoay người lại, thứ trong miệng còn chưa nuốt xuống, hai bên má phồng lên.

Ực một tiếng, Thẩm Yểu nuốt thứ trong miệng xuống. Có thể là vì hơi nghẹn mà hoảng hốt, cậu gắng sức ho khan, cánh tay khua trong không khí như muốn lấy nước trên mặt bàn.

Cậu ho đến sặc sụa, khuôn mặt đẹp đẽ cũng hiện chút chật vật. Quan Thù đứng yên tại chỗ nhìn lại, sợ cậu thật sự bị nghẹn chết ở chỗ này, cuối cùng đi qua lấy bình nước Thẩm Yểu đặt trên bàn, vặn mở đưa qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!